Chiều tỉnh dậy sau một giấc dài mê man, bóng tối bủa vây, hơi lạnh luẩn quẩn khắp phòng và cả tiếng vo ve của lũ sinh vật có cánh khát máu, thứ duy nhất với tay cầm nắm được là chiếc điện thoại cũng đang chập chờn nấc pin cuối cùng. Vớ vội, bấm ngay dãy số nghĩ đến đầu tiên, chỉ mong nghe được tiếng người, những mong xua đi cái cảm giác sợ hãi khi một mình hoàn toàn cô độc trong chính căn phòng quen thuộc.
Những tiếng chuông dài vô nghĩa.
Tự mình gắng gượng ngồi dậy, loạng choạng thắp lên một ngọn nến, rồi ngồi yên lặng ngắm nhìn cái bóng tối đặc sánh kia đang dần bị đẩy xa.
Tôi đã không còn viết nhiều như trước. Chỉ những khi cảm giác cô đơn đến cùng kiệt, mới lại tìm đến chữ, để được thoát ra khỏi cuộc sống thực tại ngột ngạt dù chỉ trong chốc lát.
Những con đường.
Những chuyến đi.
Những người tình.
Những hoang hoải của cảm xúc mà từ lâu tôi đã không còn có thể gọi được tên.
Và cả tuổi hai mươi tư đầy biến động.
Tôi vẫn thường lấy cái sự không có thời gian để biện bạch cho cái sự lười nhác của mình. Thực tế thì, tôi đang ngụp lặn trong mớ cảm xúc bòng bong mà mỗi ngày một thêm sinh sôi nảy nở thêm từng chút từng chút một rồi nhấn chìm tôi lúc nào không hay.
Đã quyết tâm chọn lấy cuộc sống độc thân như cái nhìn ngạo nghễ vào những mối quan hệ tưởng đâu là mỹ mãn giữa đời. Những cặp đôi yêu nhau, cưới nhau, rồi lại bị cuốn vào những mối quan hệ ngoài vợ ngoài chồng khác. Dù cho, đó chỉ là một chút rụng động thoáng qua hay đích thực là một mối tình đúng người sai thời điểm, thì những người trong cuộc yêu đương đủ đầy đó, chẳng phải họ cô đơn lắm sao ???
Tôi không sợ cái gọi là cô đơn. Hay cô độc. Dù bạn muốn gọi tên nó là gì đi chăng nữa, thì cái cảm giác một mình đứng trên bancon lầu tám công ty, nhìn xuống con đường ken đặc những vệt đèn xe hối hả về nhà lắm lúc dễ chịu, cũng lắm khi khiến trái tim ta hoang hoải vô cùng.
Lúc đó Chỉ ao ước. Giá như. Có một bàn tay chìa ra. Nắm chặt.
...
Tôi đã không còn viết nhiều như trước. Chỉ những khi cảm giác cô đơn đến cùng kiệt, mới lại tìm đến chữ, để được thoát ra khỏi cuộc sống thực tại ngột ngạt dù chỉ trong chốc lát.
Những con đường.
Những chuyến đi.
Những người tình.
Những hoang hoải của cảm xúc mà từ lâu tôi đã không còn có thể gọi được tên.
Và cả tuổi hai mươi tư đầy biến động.
Tôi vẫn thường lấy cái sự không có thời gian để biện bạch cho cái sự lười nhác của mình. Thực tế thì, tôi đang ngụp lặn trong mớ cảm xúc bòng bong mà mỗi ngày một thêm sinh sôi nảy nở thêm từng chút từng chút một rồi nhấn chìm tôi lúc nào không hay.
Đã quyết tâm chọn lấy cuộc sống độc thân như cái nhìn ngạo nghễ vào những mối quan hệ tưởng đâu là mỹ mãn giữa đời. Những cặp đôi yêu nhau, cưới nhau, rồi lại bị cuốn vào những mối quan hệ ngoài vợ ngoài chồng khác. Dù cho, đó chỉ là một chút rụng động thoáng qua hay đích thực là một mối tình đúng người sai thời điểm, thì những người trong cuộc yêu đương đủ đầy đó, chẳng phải họ cô đơn lắm sao ???
Tôi không sợ cái gọi là cô đơn. Hay cô độc. Dù bạn muốn gọi tên nó là gì đi chăng nữa, thì cái cảm giác một mình đứng trên bancon lầu tám công ty, nhìn xuống con đường ken đặc những vệt đèn xe hối hả về nhà lắm lúc dễ chịu, cũng lắm khi khiến trái tim ta hoang hoải vô cùng.
Lúc đó Chỉ ao ước. Giá như. Có một bàn tay chìa ra. Nắm chặt.
...
