Đó là một câu chuyện cũ. Mà không, đúng hơn đó là một cảm giác cũ. Khoảnh khắc lần đầu tiên nhận ra người mà mình yêu thương nhất hoá ra có thể nhẫn tâm bỏ rơi mình.
Phụ nữ rất buồn cười và tội nghiệp. Luôn muốn được công bằng bình đẳng với đàn ông nhưng trong lòng vẫn nuôi vọng rằng cho dù mình có ngang ngược, bất an, ngỗ nghịch, vô lý đến thế nào thì người yêu mình cũng sẽ đặt cái tự tôn của anh ta xuống để ôm họ vào lòng bất chấp sự tức giận khó chịu đến đâu. Với họ, tình yêu là như vậy. Là sự bao dung của người đàn ông ấy để từ nó niềm tin về tương lại được nảy mầm và vun xới bằng hàng vạn yêu thương bé nhỏ khác.
Tôi biết, nó thật hoang đường. Nhưng với một đứa con gái có trái tim và cuộc đời đầy tổn thương phải che giấu như tôi thì ước vọng tìm thấy người đàn ông như vậy là nỗi ám ảnh nghẹt thở.
Nhưng anh ta sẽ chẳng bao giờ xuất hiện. Đôi lần tôi tin mình đã tìm đúng người nhưng rồi lại nhận ra thêm một giấc mơ nữa tan vỡ. Vào giây phút nhìn thấy người mình yêu thương nhất trở nên lạnh lùng và nhẫn tâm…
That’s terrible, really terrible ...

150419

Người ta chỉ cần tổn thương một lần, sẽ chọn đóng chặt tim mình như cách đơn giản nhất để không bị tổn thương lần nữa. Rồi cứ thế người ta đánh mất luôn sự liều lĩnh, đam mê, chối bỏ những kẻ si mê mình để giữ an toàn cho một tâm hồn ngày càng cô đơn sau bức tường phòng vệ.

Trẻ thì yêu như điên, còn già thì chỉ có điên mới yêu.

Đến tuổi nào, một cô gái trẻ trung liều lĩnh mới hết dại dột yêu hơn cả chính bản thân mình, mới hết ném mình vào tình yêu mặc cho đớn đau nước mắt?

Đến tuổi nào, một người phụ nữ mới giật mình nhìn lại, và thấy tiếc nuối những gã trai đã từng si mê theo đuổi, chính cái gã mà cô đã phải gào lên, đừng bám theo tôi nữa ?

Có những đam mê hoang dại mà chỉ khi yêu cuồng điên người ta mới có thể cảm nhận được. Thật ngốc khi cứ mãi ngại ngần trước những tổn thương chưa-hẳn-đã-xảy-ra, để rồi một ngày luống tuổi ngồi gác chân lên sofa, nhấp tách cafe mỗi lúc mỗi nguội dần trong tiếc nuối, tại sao ngày đó chúng ta không đủ điên để yêu nhau bất chấp một tương lai bấp bênh không thể nào nhìn thấy. Vào lúc đó. 

Thế nên mặc cho bản thân cứ mỗi lần liều lĩnh dại dột là lại nhận lãnh thêm vài ba vết sẹo, cứ ném mình vào cuộc sống và theo đuổi tình yêu đi, để biết rằng bản thân vẫn còn đủ điên rồ để còn có thể yêu đương cuồng nhiệt. Đừng để đến một ngày soi gương thấy bóng người phụ nữ ngồi bên ly cocktail đủ màu đủ vị nhưng lại đang đắm chìm trong những nuối tiếc của một thời thanh xuân không dám sống hết mình với đam mê. 

Ờ thì, thi thoảng ném mình vào tình yêu, để thử độ điên, cũng không phải một lựa chọn tồi lắm đâu. 

Nhân một ngày thấy mình cô đơn. Dẫu đó là chọn lựa cho cái giá của tự do. 

Đến nỗi buồn, hóa ra lại đẹp đến thế.

Cho em lúc này không gì tốt hơn là một chút ngọt ngào, và một điều gì đó thật đẹp. Chỉ thế thôi, rồi em sẽ đi qua những tháng ngày buồn chán thênh thang này.
Đến nỗi buồn, hóa ra lại đẹp đến thế.


( to be continue )