150512

Một mình đi xem phim suất cuối cùng, rồi phóng xe hết cỡ giữa đường phố SG trong thời khắc chuyển giao, mà hít cho đầy lồng ngực cái mùi ngày mới. 
Bao lâu rồi tôi mới lại cho phép mình tận hưởng thứ cảm giác tuyệt vời đó? 
Những con đường thường ngày đông đúc, chật chội, bụi bặm, kẹt cứng xe cộ giờ đây thoáng đãng và yên tĩnh lạ lùng. Tại sao lâu nay tôi lại quên mất chúng, quên mất SG còn có cái thú vui lúc nửa đêm có thể làm tâm tôi trở nên tĩnh lặng, chỉ bằng cái mùi nhựa đường ngai ngái, bằng tiếng gió rít bên tai khi vít ga hết cỡ ở thời khắc chuyển giao ngày cũ mới.
Những ngày gần đây tôi đã làm gì vậy?
Tôi thôi việc. Tôi xách mông lên lênh đênh biển đảo, rồi lại lang thang nắng gió miền Trung. Trở về SG, tôi bận rộn với những cuốn sách chưa đọc, bận rộn với bếp núc, với những món ăn nấu xong để đó chứ thực tình trệu trạo nhai cơm một mình chẳng phải là lựa chọn hấp dẫn cho lắm. 
Khi trí óc được rảnh rang dễ dẫn đến lắm hệ lụy phiền hà. Nhưng tôi vẫn chưa muốn vùi đầu vào công việc mười tám tiếng một ngày như trước đây, cái khoảng thời gian làm việc như điên, đến gia đình tôi còn quên, huống chi là một người đàn ông. Vậy nên mới suy nghĩ linh tinh về những mối quan hệ tình cảm không đầu không cuối. 
Có thể bắt đầu là duyên. 
Nhưng kết thúc chỉ là nợ. 
Tôi nghĩ mình yêu anh. Anh nghĩ mình không yêu tôi. Vậy thì nhấc mông lên và biến đi. Đến chừng nào cảm thấy ờ, thì ra mình yêu nhỏ đó, anh có thể quay lại tìm tôi. Nhưng xin lỗi, chưa chắc tôi đã còn đứng nguyên ở chỗ cũ. 
Tình cảm là thứ vạn biến khôn lường.
Nhưng tôi vẫn cứ tin vào thứ tình yêu sét đánh mà người ta hay gói gọn chỉ trong một chữ DUYÊN.
Ừ thì duyên. 
Cuối cùng cũng chỉ là nợ. Món nợ nào trả dễ, nợ ân tình tôi thấy sao mà mệt mỏi rã rời vẫn chẳng thể nào trả đủ. Là vì kiếp trước tôi mắc nợ nhân gian nhiều lắm chăng? Nên giờ mới khổ sở vì những mối tình đúng người sai thời điểm, đúng thời điểm sai người như thế này.
Dù sao thì mùi ngày mới vẫn rất thơm. Cái mùi ngai ngái của nhựa đường lúc mười hai giờ đêm trên đường phố SG vắng vẻ thực sự là thứ mùi kích thích.
À, là tôi yêu Sài Gòn thời khắc chuyển giao đó mà. 

No comments:

Post a Comment