141209



Có phải vì bản thân có quá nhiều những trở trăn, quá nhiều những nỗi niềm riêng để rồi nó chỉ đủ cho chính mình mà không còn tâm trí để toàn tâm toàn ý cho một điều gì đó, hay môt ai đó?
Đủ, mà lại không đủ.
Rất nhiều những giấc mơ đã không còn là giấc mơ. Ai cũng đã có một bầu trời của riêng mình, chỉ mỗi tôi vẫn cứ loay hoay giữa những hỗn mang.
Lạc.
Đã từng rất thích những con đường lạc. Mỗi một lần lạc lối là mỗi một lần tôi được đắm chìm trong những điều mới mẻ. Chưa hẳn lạc đã là xấu. Nhưng sao những ngày này, tôi lại có cảm giác mình đang lạc. Càng đi càng lạc, càng đi mọi thứ càng mịt mờ, càng đi phía trước lại càng ít ánh sáng.
Tôi đang đi đâu?
Tôi đang lạc về đâu?
Dẫu vậy thì một khi đã bước thì không còn cách nào quay đầu lại được nữa rồi. Như một câu đùa tếu táo tôi từng nghe ở đâu đó. Quay đầu là bờ ngờ đâu là biển. Xa quá rồi, bờ làm sao thấy. Nếu chỉ để mặc sóng vỗ đưa đẩy giữa biển khơi thì có khi chỉ làm mồi cho cá. Thôi thì, đã nhắm mắt lao đi thì đành lao đi tiếp. Vậy đi.
Quá khứ qua rồi có ngoành mặt nhìn lại thì nó vẫn cứ là quá khứ. Đi tiếp dù đúng dù sai thì hiện tại vẫn chưa thể nào khẳng định được. Vẫn còn rất nhiều ngã rẽ ở phía trước nữa cơ mà. Đúng không?
Tôi không có gì trong tay ngoài tuổi trẻ. Mà tuổi trẻ lại là thứ rất đỗi phù phiếm và dễ dàng bị đánh mất. Đâu phải cứ thoa lên mặt hàng hà lớp phấn son, cắt đi một mái tóc, ăn mặc đúng trào lưu xu hướng thì có thể cứu vãn được tuổi trẻ. Những thứ phù phiếm thì dù có nắm chặt tay nó vẫn trôi qua kẽ. Nhanh đến bất ngờ. Chỉ để lại hư hao nơi khóe mắt những vết chân.
Không ai muốn.
Nhưng ai cũng phải chấp nhận.
Tôi cũng phải chấp nhận. Tuổi trẻ đang dần tuột qua kẽ tay. Và rồi tôi sẽ chẳng còn lại gì.
Tất cả chỉ là phù phiếm.
Phù phiếm.



No comments:

Post a Comment