141204
Chiều.
Đứng trên tầng 10 công ty đầy gió, nhìn xuống dòng người vô định đang tất bật ngược xuôi ngoài kia, thấy bản thân cũng vô định y hệt thế. Tương lai là thứ không thể nào đoán định.
Không biết cảm giác nhảy từ đó xuống sẽ như thế nào nhỉ? Thấy mình như cánh chim cô đơn xoãi cánh giữa trời xanh.
Hẳn là tự do.
Muốn cắt đi mái tóc một lần nữa.
Biết. Dù tóc có rơi đi nỗi buồn vẫn cứ ở lại.
Vẫn cứ muốn làm một thứ gì đó. Để thả trôi nỗi buồn.
Cũng may là Sài Gòn không có mùa đông. Nên nỗi sợ buộc ràng không làm tôi khổ sở mỗi khi thèm một vòng tay ấm.
Cứ mỗi khi tôi hạnh phúc với nỗi cô đơn, là khi tôi có cảm giác mình sắp ngã vào một sợi dây trói buộc ngọt ngào.
Theo tình tình trốn, trốn tình tình theo.
Ghét nhất câu này. Sao mọi thứ không chịu theo ý muốn? Để tui yên với sự cô độc kiêu hãnh của tui.
Nghen.
Tui không muốn săn mồi đâu. Lười lắm.
141205
1. -"Sao hôm nay em lại chịu cắt tóc mái? Buồn chuyện gì hả?"
- [Cười]
Chứ biết nói sao giờ. Biết bao lần tóc chưa kịp dài đã lại ngắn, có bao giờ anh chủ quán hỏi nó câu này đâu. Giật mình nhìn vào gương. Ơ, vẫn thế. Chỉ có đôi mắt hơi mệt mỏi chút thôi vì thiếu ngủ, còn thì, nỗi buồn vẫn được giấu rất kỹ tận phía sâu bên trong cơ mà.
2. Vẽ lên mu bàn tay nhánh cỏ ba lá, chẳng phải vì mong chờ điều may mắn, chỉ là, thấy bản thân lúc này cũng mỏng manh y hệt thế. Nhánh cỏ bé nhỏ với ba trái tim luôn bên nhau. An yên có đâu xa.
Chiều nay gởi đi bốn cánh cỏ. Là gởi đi lời chúc may mắn và thành công? Hay là những cánh cỏ yêu thương?
3. Thời gian đã cướp đi của người đàn bà không phải là nhan sắc, thời gian, mà là trái tim mở cửa. Có những cánh cửa đã lần lượt đóng lại trong đời, cho dù người đàn bà khăng khăng, vẫn tự tin và luôn duyên dáng.
4. Thực sự mình mong muốn điều gì?

141206
ReplyDeleteChúng ta vẫn thường mê mẩn vì cái đẹp, có phải không? Chỉ khác ở cái cách chúng ta chinh phục nó.
Nó phù phiếm nên ta mới thèm được chiếm giữ. Vì sau một phút nữa, một buổi nữa, ai biết sẽ ra sao. Sau một cuộc đời nữa ai biết chúng ta sẽ đi về đâu, với những đam mê này?
Ai biết kiếp sau ta có gặp lại nhau không?
Nếu nhận ra nó không thuộc về ta, có dám từ bỏ không?
Vì tôi đã chọn từ bỏ G., từ lâu rồi, hy vọng G. hiểu rằng đó là cách tôi chọn để yêu thương G
141217
ReplyDeleteGóc nhỏ.
Bấm bấm gõ gõ. Công việc sao lúc nào cũng cứ bộn bề.
Nghĩ. Quá nhiều tham vọng, có tốt không?
Gói mấy gói quà để đặt dưới gốc cây thông. Noel tới thiệt rồi. Còn có bao nhiêu ngày nữa đâu là qua năm mới. Tự hỏi, một năm qua đã làm được những gì? Và chưa làm được gì?
Nhưng rồi lại nghĩ, những gì đã qua, có quan trọng không? Hẳn nhiên là có. Một phần nào đó, nó làm nên con người mình bây giờ. Chỉ là, đắm chìm trong hào quang quá khứ, hay cứ nằm lại vớ hố sâu quá khứ, cũng đều như nhau cả thôi.
Qua rồi. Vài chục năm sau, có thể mình sẽ lại nghĩ về, để nhớ rằng ta đã có một thời tuổi trẻ như thế. Lúc này thì không.
Trước mắt là rất nhiều những plan cần triển khai và hoàn thành.
Cũng đến lúc rồi.
Em là cô gái hai mươi bốn tuổi. Yêu tự do, thích nổi loạn và mê mải những con đường. Hai mươi năm sau, hay bốn mươi năm sau, có thể em vẫn sẽ khẳng định, em hai mươi bốn tuổi, yêu tự do, thích nổi loạn và mê mải những con đường.