1. Chuyện kể vào một đêm cuối thu, cậu học trò bất chợt thức dậy và khóc.
Thầy của cậu hỏi: "Con mơ thấy ác mộng à?".
"Không!" - cậu học trò trả lời.
"Vậy hẳn là một giấc mơ buồn?" - người thầy lại hỏi.
"Không!" - cậu học trò đáp - "Con đã có một giấc mơ ngọt ngào."
"Vậy tại sao con lại khóc?"
Cậu học trò lau nước mắt và lặng lẽ nói: "Bởi vì giấc mơ đó sẽ không bao giờ thành hiện thực"...
(A bittersweet life - Kim Jee-woon)
Tôi vẫn nghĩ đơn giản rằng ai khởi đầu cũng là kẻ mơ mộng. Khác là chúng ta mơ không giống nhau.
Có những kẻ mơ những nỗi niềm sâu kín được cất giấu cẩn thận trong kho ký ức bụi bặm, tối tăm và khi tỉnh dậy, họ chỉ thấy một sự trống vắng của ảo ảnh tan vỡ như bong bóng xà phòng. Mơ là nơi cuối cùng họ tìm đến vì không còn nơi nào để đi nữa. Còn có những kẻ khác, họ mơ với đôi mắt mở to và cánh tay rộng mở để rồi cuối cùng trở thành giấc mơ của người khác.
2. Cứ mỗi nửa năm lại nhận thấy mình thay đổi quá nhiều.
Chiều nay một mình ngồi lại ở công ty, gục mặt lên bàn chợp mắt được đâu chừng mươi mười lăm phút, bỗng dưng bao nhiêu hình ảnh bản thân của đâu những khoảng thời gian trước cứ chầm chậm lướt qua.
Tôi hai mươi tuổi. Tóc tôi dài. Khuyên tai đeo một bên. Vòng vèo năm ba chiếc trên tay. Bắt đầu biết uống bia và thường xuyên trốn học với lũ bạn cũng giống y như mình.
Tôi hai mươi hai tuổi. Tóc tôi ngắn. Không đeo khuyên tai. Vòng vèo vẫn năm ba chiếc. Đã biết yêu những con đường bằng niềm đam mê hồ hởi. Chọn tự do như cái cớ để bỏ lại sau lưng thành phố từng cưu mang mình, bỏ lại gia đình, công việc, người yêu, bạn bè. Cũng chỉ vì tôi sợ.
Tôi hai mươi ba tuổi. Tóc càng ngày càng ngắn. Móng tay cứ mỗi tuần lại thay một màu khác. Tôi mặc áo ba lỗ, khoác sơ mi caro, mang giày boots. Sống một mình tại thành phố xa lạ, ồn ào, bụi bặm, nhưng biết ôm ấp vỗ về như gã tình nhân lớn tuổi biết thế nào là yêu chiều một đứa trẻ. Nhưng lúc nào tôi cũng muốn rời đi.
Tôi hai mươi bốn tuổi. Tóc vẫn chẳng thể dài quá vai. Móng tay chỉ còn độc một màu của tự nhiên cho vậy. Tôi mặc váy. Mang giày cao gót. Vẫn sống một mình tại thành phố xa lạ, ồn ào, bụi bặm, nhưng tôi biết ôm ấp vỗ về cái gã tình nhân mang tên Sài Gòn. Bỗng dưng muốn ở lại bên gã, yêu rồi, chân cũng chẳng muốn rời đi.
Chiều nay một mình ngồi lại ở công ty, nhìn lại mình trong gương. Hình như cứ mỗi nửa năm lại nhận ra mình thay đổi quá nhiều.
Tóc tôi ngắn. Móng tay trơn màu. Tay chân nhẹ hẫng chẳng có chiếc vòng vèo nào. Khuyên tai muốn xỏ chắc là bật máu.
Tôi không đeo đồng hồ. Tuổi trẻ mà. Thời gian chẳng là nghĩa lý gì. Vậy chứ những lúc như thế này ngồi nhìn lại mới thấy thời gian qua nhanh quá. Bản thân cũng đã thôi thích những thứ phù phiếm. Như con gió. Như những người tình. Như ngày nào còn biết mơ mộng, và niềm tin tuyệt đối rằng mọi giấc mơ đều có thể thành sự thật.
Bỗng dưng tôi muốn mình lại phù phiếm như trước. Tôi mở hộc tủ, lấy lọ sơn móng rồi tự vẽ vời cho những đầu ngón tay. Tôi tìm những chiếc vòng của ngày cũ, mang vào tay. Xỏ một chiếc móng sói, cho cổ chân không trống trải.
Tôi nhận ra tất thảy mọi thứ đều chỉ là ảo ảnh.
3. Tôi của những ngày này thường xuyên rơi vào cơn ủ dột không hề báo trước. Nhận ra những giấc mơ của mình cứ dần rơi rớt theo thời gian qua.
Đã từng có những giấc mơ về quán cafe nhỏ xíu. Căn nhà nhỏ xíu. Giá sách nhỏ xíu. Vườn rau nhỏ xíu. Người thương nhỏ xíu. Với tình yêu cũng nhỏ xíu chỉ vừa đủ chỗ trong hai trái tim.
Lớn lên một tí mới thấy, những gì nhỏ xíu chẳng níu giữ được chân ai. Nên giấc mơ rơi rụng cái tình yêu nhỏ xíu, rơi rụng cả người thương nhỏ xíu. Cả bữa cơm chiều tôi muốn tự tay chăm chút, đợi người thương đi làm về, hôn tôi, rồi sà vào mâm cơm xuýt xoa hít hà "thơm quá, ngon quá".
Giấc mơ cứ thế rụng dần.
Giờ tôi vẫn muốn mở quán cafe. Vẫn nhỏ xíu thôi. Chỉ vừa đủ chỗ cho tôi, cho những kẻ chẳng biết đi về đâu. Ở đó sẽ có sách, thi thoảng có nhạc, có hoa, có bữa cơm chiều mà chắc là lâu lắm mới có người ngồi dùng chung, một người khách quen nào đó của quán. Ở đó chắc là không có người thương. Vì cái giấc mơ đó, rơi rụng rồi. Thời buổi nào rồi mà còn có người mơ về bữa cơm chiều, có người thương ngồi đợi trong quán cafe nhỏ, ánh sáng của buổi chiều tà hiu hắt, mâm cơm nóng hổi. Và một đứa con gái ngây ngô với giấc mơ nhỏ xíu.
4. Tôi đang tự hỏi mình, tại sao những giấc mơ lại không thể cứ thế trọn vẹn, mà cứ rơi rụng dần theo ngày tháng. Và tại sao, tôi cứ buồn đến vậy trong những lúc chiều tà.


