Be the change



1. Chuyện kể vào một đêm cuối thu, cậu học trò bất chợt thức dậy và khóc.
Thầy của cậu hỏi: "Con mơ thấy ác mộng à?". 
"Không!" - cậu học trò trả lời.
"Vậy hẳn là một giấc mơ buồn?" - người thầy lại hỏi. 
"Không!" - cậu học trò đáp - "Con đã có một giấc mơ ngọt ngào."
"Vậy tại sao con lại khóc?"
Cậu học trò lau nước mắt và lặng lẽ nói: "Bởi vì giấc mơ đó sẽ không bao giờ thành hiện thực"...
(A bittersweet life - Kim Jee-woon)

Tôi vẫn nghĩ đơn giản rằng ai khởi đầu cũng là kẻ mơ mộng. Khác là chúng ta mơ không giống nhau. 
Có những kẻ mơ những nỗi niềm sâu kín được cất giấu cẩn thận trong kho ký ức bụi bặm, tối tăm và khi tỉnh dậy, họ chỉ thấy một sự trống vắng của ảo ảnh tan vỡ như bong bóng xà phòng. Mơ là nơi cuối cùng họ tìm đến vì không còn nơi nào để đi nữa. Còn có những kẻ khác, họ mơ với đôi mắt mở to và cánh tay rộng mở để rồi cuối cùng trở thành giấc mơ của người khác.

2. Cứ mỗi nửa năm lại nhận thấy mình thay đổi quá nhiều.
Chiều nay một mình ngồi lại ở công ty, gục mặt lên bàn chợp mắt được đâu chừng mươi mười lăm phút, bỗng dưng bao nhiêu hình ảnh bản thân của đâu những khoảng thời gian trước cứ chầm chậm lướt qua. 
Tôi hai mươi tuổi. Tóc tôi dài. Khuyên tai đeo một bên. Vòng vèo năm ba chiếc trên tay. Bắt đầu biết uống bia và thường xuyên trốn học với lũ bạn cũng giống y như mình. 
Tôi hai mươi hai tuổi. Tóc tôi ngắn. Không đeo khuyên tai. Vòng vèo vẫn năm ba chiếc. Đã biết yêu những con đường bằng niềm đam mê hồ hởi. Chọn tự do như cái cớ để bỏ lại sau lưng thành phố từng cưu mang mình, bỏ lại gia đình, công việc, người yêu, bạn bè. Cũng chỉ vì tôi sợ. 
Tôi hai mươi ba tuổi. Tóc càng ngày càng ngắn. Móng tay cứ mỗi tuần lại thay một màu khác. Tôi mặc áo ba lỗ, khoác sơ mi caro, mang giày boots. Sống một mình tại thành phố xa lạ, ồn ào, bụi bặm, nhưng biết ôm ấp vỗ về như gã tình nhân lớn tuổi biết thế nào là yêu chiều một đứa trẻ. Nhưng lúc nào tôi cũng muốn rời đi. 
Tôi hai mươi bốn tuổi. Tóc vẫn chẳng thể dài quá vai. Móng tay chỉ còn độc một màu của tự nhiên cho vậy. Tôi mặc váy. Mang giày cao gót. Vẫn sống một mình tại thành phố xa lạ, ồn ào, bụi bặm, nhưng tôi biết ôm ấp vỗ về cái gã tình nhân mang tên Sài Gòn. Bỗng dưng muốn ở lại bên gã, yêu rồi, chân cũng chẳng muốn rời đi.
Chiều nay một mình ngồi lại ở công ty, nhìn lại mình trong gương. Hình như cứ mỗi nửa năm lại nhận ra mình thay đổi quá nhiều.
Tóc tôi ngắn. Móng tay trơn màu. Tay chân nhẹ hẫng chẳng có chiếc vòng vèo nào. Khuyên tai muốn xỏ chắc là bật máu. 
Tôi không đeo đồng hồ. Tuổi trẻ mà. Thời gian chẳng là nghĩa lý gì. Vậy chứ những lúc như thế này ngồi nhìn lại mới thấy thời gian qua nhanh quá. Bản thân cũng đã thôi thích những thứ phù phiếm. Như con gió. Như những người tình. Như ngày nào còn biết mơ mộng, và niềm tin tuyệt đối rằng mọi giấc mơ đều có thể thành sự thật.
Bỗng dưng tôi muốn mình lại phù phiếm như trước. Tôi mở hộc tủ, lấy lọ sơn móng rồi tự vẽ vời cho những đầu ngón tay. Tôi tìm những chiếc vòng của ngày cũ, mang vào tay. Xỏ một chiếc móng sói, cho cổ chân không trống trải. 
Tôi nhận ra tất thảy mọi thứ đều chỉ là ảo ảnh. 

3. Tôi của những ngày này thường xuyên rơi vào cơn ủ dột không hề báo trước. Nhận ra những giấc mơ của mình cứ dần rơi rớt theo thời gian qua. 
Đã từng có những giấc mơ về quán cafe nhỏ xíu. Căn nhà nhỏ xíu. Giá sách nhỏ xíu. Vườn rau nhỏ xíu. Người thương nhỏ xíu. Với tình yêu cũng nhỏ xíu chỉ vừa đủ chỗ trong hai trái tim.
Lớn lên một tí mới thấy, những gì nhỏ xíu chẳng níu giữ được chân ai. Nên giấc mơ rơi rụng cái tình yêu nhỏ xíu, rơi rụng cả người thương nhỏ xíu. Cả bữa cơm chiều tôi muốn tự tay chăm chút, đợi người thương đi làm về, hôn tôi, rồi sà vào mâm cơm xuýt xoa hít hà "thơm quá, ngon quá". 
Giấc mơ cứ thế rụng dần.
Giờ tôi vẫn muốn mở quán cafe. Vẫn nhỏ xíu thôi. Chỉ vừa đủ chỗ cho tôi, cho những kẻ chẳng biết đi về đâu. Ở đó sẽ có sách, thi thoảng có nhạc, có hoa, có bữa cơm chiều mà chắc là lâu lắm mới có người ngồi dùng chung, một người khách quen nào đó của quán. Ở đó chắc là không có người thương. Vì cái giấc mơ đó, rơi rụng rồi. Thời buổi nào rồi mà còn có người mơ về bữa cơm chiều, có người thương ngồi đợi trong quán cafe nhỏ, ánh sáng của buổi chiều tà hiu hắt, mâm cơm nóng hổi. Và một đứa con gái ngây ngô với giấc mơ nhỏ xíu.

4. Tôi đang tự hỏi mình, tại sao những giấc mơ lại không thể cứ thế trọn vẹn, mà cứ rơi rụng dần theo ngày tháng. Và tại sao, tôi cứ buồn đến vậy trong những lúc chiều tà.

Người đàn bà chỉ mơ ước

Có một người khổng lồ mắt xanh
Yêu một người đàn bà bé nhỏ.
Người đàn bà chỉ mơ ước làm sao
Có ngôi nhà xinh xinh
Cùng giàn hoa bên cửa sổ.

Người khổng lồ yêu theo cách khổng lồ,
Và làm việc, quen làm điều to tát,
Nên đã không xây tặng người yêu
Một ngôi nhà con con
Cùng giàn hoa râm mát.

Có một người khổng lồ mắt xanh
Yêu một người đàn bà bé nhỏ.
Người đàn bà đi theo chàng, mỏi chân,
Muốn ngồi nghỉ trong vườn đâu đó.

Rồi nàng nói với đôi mắt xanh:
“Chào vĩnh biệt!”
Một người lùn tử tế
Dẫn nàng vào một ngôi nhà xinh xinh
Cùng giàn hoa nhỏ bé.

Giờ thì chàng khổng lồ hiểu ra
Rằng tình yêu khổng lồ chàng có
Không đủ chỗ cho ngôi nhà con con,
Cùng giàn hoa bên cửa sổ.

Trưa.


Không nhớ nỗi đã bao lâu rồi mới lại lặng người ngắm nhìn dòng người trôi vô định bên dưới từ tầng chín công ty.
Người ta đang đi đâu từ đó? Tôi sẽ đi đâu từ đó?
Có những ngày tôi chỉ muốn được an yên ngắm nhìn thành phố từ trên cao. Cô độc một mình. Cái cảm giác lặng người đi khi thấy bóng mặt trời ngả dần về một phía, bóng tối dần buông và bản thân có thể trút rỗng mọi thứ luôn là thứ thuốc gây nghiện mà tôi khó lòng từ chối.
Không phải vì không thể yêu thương chính mình nhiều như bản thân mong muốn, cũng không phải vì không thể yêu thương người khác một cách trọn vẹn mà tôi trở nên nghiện cái cảm giác cô đơn.
Thảng hoặc, tôi vẫn muốn yêu một ai đó. Nhưng, thật khó để có thể chia sẻ cuộc sống của mình với một người khác.
Người ta yêu nhau quá ồn ào. Người ta lấp đầy khoảng cách bất an bằng ngôn từ, bằng những câu chuyện, quá khứ, hiện tại, tương lai. Người ta nói nhiều với nhau đến mức, quên hẳn cái cảm giác run rẩy khi gặp nhau, lặng im bên nhau, và hấp dẫn nhau.
Tôi không muốn yêu một ai đó quá lâu dài. Tôi sợ những thứ trường tồn theo thời gian. Mặc dù thảng hoặc, tôi có nghĩ đến khi về già, mỗi sớm mở mắt ra đã thấy gương mặt người mà tôi yêu thương.
Bởi lời vừa nói ra đã trở thành quá khứ. Người tôi yêu hay người yêu tôi thì cứ sau mỗi ngày cũng đều trở thành một người khác.
Và mỗi ngày tôi lại được yêu một người khác nhau với vẹn nguyên những xúc cảm của lần yêu đầu. Vậy chẳng phải là quá tuyệt hay sao?
Tôi không muốn yêu một ai đó quá lâu dài. Tôi muốn yêu một người thật đậm, như ly cafe đắng nhưng hậu vị ngọt ngào, như ly rượu cay nhưng ướp đẫm nồng nàn sau mỗi shot. Tôi muốn yêu một ai đó có thể cho tôi tất cả những dư vị có cả đắng, có cả ngọt, có cả cay, nhưng không gay gắt mà nồng, mà thơm, mà đầy đủ sắc màu như một ly cocktail tình yêu đặc biệt chỉ dành riêng cho tôi. Dĩ nhiên, một tí men cũng đủ ướp say tình tôi.
Tôi vẫn nghiện cái cảm giác cô đơn khi một mình hoang hoải đứng nhìn dòng người vô định ngược xuôi từ tầng chín công ty. Nhưng chính những lúc như thế tôi mới biết được rằng tôi vẫn còn đủ điên để có thể yêu, vẫn còn đủ điên để có thể lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn bằng cảm xúc nguyên vẹn, chứ không phải bằng những ngôn từ được ngụy biện rằng chúng ta đang chia-sẻ-cuộc-sống với nhau.
Tôi không cần chia sẻ cuộc sống này với ai khác.
Tại sao người ta không thể cứ thế im lặng mà yêu nhau?
"Anh sống cuộc đời anh. Em sống cuộc đời em. Phần còn lại chúng mình cùng chung sống."
Vậy chẳng phải tuyệt hơn rất nhiều sao?
P.s :
Nói chứ giờ thì chính tôi cũng phải hòa vào dòng người xe vô định ngoài đó. Lắm lúc, trí nhớ chỉ đủ để ta biết mình đang ở đâu giữa những con đường.
Đi đâu? Ai cần biết.

Thì ra



"Nếu có một ngày anh chợt quên em mất rồi
Là ngày gió ngừng trôi
Nếu có một ngày ta gặp nhau trên phố dài
Chân bước nhưng không quay lại"
Thì ra là vậy. Yêu thương dễ nói thì cũng dễ quên.
Vậy mà bản thân tôi dại khờ, có những ngày nằm nghe "Biển đêm" một mình, chẳng biết nhớ ai, cứ trông ngóng tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tôi sai sao, khi cố giữ mình không trở thành người thứ ba xấu xí?
Đã cố kìm giữ bản thân mình tránh xa khỏi yêu thương, đến bản thân mình còn không dám yêu thương, huống gì là một người biết mãi chẳng bao giờ là của mình.
"Có buồn không anh
Vì em đã yêu dại khờ
Có buồn không anh
Vì em ước mơ quá nhiềuNgày anh ra đi, chắc anh nhẹ nhàng
Vì tình yêu em chẳng có niềm vui"
Tôi muốn bản thân mình ích kỉ.
Những ngày này, ngay cả những mối quan hệ bạn bè tôi cũng muốn tránh xa. Bỗng dưng thấy mình cô độc lạ lùng giữa Sài Gòn đông nghìn nghịt.
Những tin nhắn lạnh lùng.
Okie. Tks. 22h. T2.
Đại loại thế.
À, thì ra tôi đang làm phiền người khác cơ đấy.
Bỗng dưng lại muốn khóc ghê gớm. Tủi thân ghê gớm.
Thì ra là vậy. Yêu thương dễ nói thì cũng dễ quên.
Chỉ có bản thân tôi dại khờ.
Bỗng thấy mình bơ vơ.
À, mà có lúc nào thôi bơ vơ đâu. Chỉ là ảo tưởng. Rằng có những chuyến đi không một mình.
Thì ra, vẫn cứ một mình đó thôi.


150313

Ly Sex on the beach tối qua là nguyên nhân sáng nay tôi dậy muộn, bỏ quên đường chạy, nhưng vẫn đủ thong thả để cho xe chạy dài dọc bờ kè đến công ty.

Sáng nhâm nhi ly cafe, dành riêng mười phút cho Tequila. 

Có lẽ tôi nên đăng ký thêm một lớp học pha chế. Hay có anh bạn nào đủ kiến thức về rượu và cocktail có thể giúp tôi?

Thay vì vào bếp làm cơm, tôi lại luôn muốn pha những ly nước thật ngon cho những người tôi thương mến. Và tất nhiên, những câu chuyện luôn là món ngon kèm theo.

Mỗi một ngày qua, những người tôi gặp, những con đường tôi đi, lại kể tôi nghe những câu chuyện khác nhau về con người, về tình yêu, về cuộc sống. Những câu chuyện đậm đà hương sắc. Và chắc chắn là tôi sẽ không kể đâu. Tôi đã không còn viết về những chuyến đi của mình từ lâu lắm rồi. 


Sáng nay Sài Gòn nắng sớm. Ấm. Rồi chốc nữa thôi sẽ nóng. Cơn nóng kéo dài đến hết ngày. 


Hôm nay tôi có cả list dài công việc phải giải quyết.

Một.

1.    "Tao đi mấy ngày. Tiền nhà tháng này để trên bàn. Có sẵn thức ăn trong tủ lạnh. Chị tao có gọi cứ trả lời như mọi khi. Thanks mày. Chừng vài ngày tao về."

Tôi nhấn nút send tin nhắn cho nhỏ bạn cùng phòng. Rồi tắt máy. Bước vào phòng vé, lấy chỗ cho chuyến xe gần nhất sẽ xuất bến. Một giờ nữa. 

Thực ra đó chỉ là một sms thừa thãi ra vẻ thông báo cho có tí chút gọi là trách nhiệm, chứ dù cho tôi có cố tình không báo thì chiều nay lúc tan giờ làm, sau khi loay hoay với cái ổ khóa gỉ sét luôn đòi hỏi người ta phải vật lộn với nó mới chịu mở cửa, Phi sẽ biết ngay là tôi không có mặt ở Sài Gòn ít nhất là vài ngày tới. Cái balo du lịch luôn trong tư thế sẵn sàng bên cạnh cửa sẽ biến mất. Tủ lạnh sẽ ú nụ thức ăn. Và trên bàn là lọ hoa rực rỡ. Thường thì khi hoa vừa tàn, buổi sáng Phi vừa đem bỏ, chiều về đã thấy tôi nằm đọc sách trên sàn nhà, cơm canh nấu sẵn. Lúc nào Phi cũng sẽ nhăn nhó, “về rồi hả nhỏ, chị mày gọi cho tao tới mấy lần. Tao nói mày ở nhà viết nên tắt máy, tao đang ở ngoài đường nên không đưa mày gặp được. Gọi lại cho chị mày đi. Không bả lại lo lắng.”

Tôi cười.

“Để mai qua nấu cho bả bữa cơm.”

“Ừ, kể tao nghe mày đã đi đâu.”

“Mày tự đi đi.” 

8/3/2015



Gởi tặng những người bạn gái của tôi một câu tôi đã đọc được ở đâu đó,
"Trồng hoa hồng đi, còn hơn giận hờn những người nào đó đã chẳng mang hoa hồng tặng ta vào ngày ta muốn!"
Ngừng than thở đi,
"Nếu ta không gặp được đàn ông tốt, thì đó có thể là vì: ta chẳng biết cách làm thế nào để nhận ra vẻ đẹp của họ. Hoặc, ta chẳng có một thứ gì để đến được bên một người đàn ông tốt." 
Bó hoa xinh đẹp này là tự tay tôi gói, dành tặng chính mình, và dành tặng cô bạn gái thân thiết từ những năm Đại học đến giờ. Cô bạn gái mà, tôi biết, lúc nào cũng chủ động yêu thương người đàn ông của mình, bất kể khó khăn. Và tất nhiên, cô xứng đáng được nhận lại yêu thương, vô điều kiện, từ chính người đàn ông của mình.
Hôm nay không phải ngày của những bó hoa hay những món quà trách nhiệm, hôm nay chỉ là lí do để những yêu thương được trao gởi vẹn tròn đến một nửa thể giới.
Một món quà nhỏ cho chị gái, một bó hoa cho vợ, một lời chúc cho cô em thân thiết lúc nào cũng không thừa nhận mình là con gái, một cuộc gọi cho mẹ, và một cuộc hẹn hò hai cô gái được cô bạn gái thân thiết tự lên plan. Ngày của tôi, thế là vẹn trọn.
À, và tôi ghét những lời chúc mừng tập thể cứ thế gởi đi không cần biết người nhận nghĩ gì.
Dù sao cũng cám ơn tất cả những lời chúc đã nhận được trong hôm nay.

Giá như có thể tan ra thành nước mắt

"Có người bên cạnh cũng vui, không có ai cũng chẳng sao cả."




Thực lòng thì đang muốn khóc ghê gớm. Giá như mà có thể khóc được chắc cả cơ thể đều có thể tan ra thành nước mắt. 
Muốn được khóc ghê gớm. Cứ thế òa lên, nức nở, thậm chí nấc lên từng tiếng vì quá mệt, nhưng vẫn nhẹ lòng biết mấy.
Chứ đâu như bây giờ, người ta cứ tìm đến than thở, mệt mỏi, trút tất cả nỗi buồn lên nó, rồi chốt lại một câu "nói chuyện với em thích thật, lúc nào cũng tích cực, lúc nào cái mặt cũng hơn hớn và cười toe toét thế kia."
Thậm chí, "em thì làm gì biết buồn."
Ờ hớ. Làm gì biết buồn.
Vì buồn nhiều quá rồi. Nên hiểu, có buồn nhiều hay ít, giải quyết được gì đâu?
Vì buồn nhiều quá rồi. Nên riết, nước mắt chẳng dám tự ý chảy xuôi.
Cần gì phải mạnh mẽ, cứ giả vờ mình mạnh mẽ là đủ rồi. Người ta chỉ nhìn thấy cái người ta muốn thấy, và vì mình giả vờ mạnh mẽ quá giỏi, cười quá tươi, nên người ta cứ thế dựa vào. Còn nó, dựa vào đâu, ai cần biết.
Ờ thì, khóc có giải quyết được gì đâu. Sao lúc này lại muốn khóc ghê gớm vậy nè.
Giá như có thể tan ra thành nước mắt. Vậy là khỏi suy nghĩ. Vậy là khỏi phải băn khoăn hay đắn đo với những quyết định trong đời. Vậy là khỏi phải giả vờ mạnh mẽ, vui tươi.
Mặc kệ thiên hạ nghĩ gì.
Không biết kiếp trước có mắc nợ gì với đời không, mà sao kiếp này trả hoài không hết.
Nói thiệt chớ, tui mệt mỏi lắm rồi nghen.
Khóc một mình thì buồn chết đi được. Nên thôi, không thèm khóc. Nước mắt cứ để dành đó cho những điều xứng đáng.
Còn buồn chi nữa.
Nói chớ, cái mặt mình mà không cười thì nó vô duyên lắm.
Khóc cũng xấu.
Gì thì gì. Buồn vui gì thì cũng phải đẹp.
Vậy nên, cười đi ha.
Buồn để đó. Tính sau.
Nợ đời thì trả. Việc quái gì phải buồn.