Rất thường xuyên, tôi hay nhận
được câu hỏi, sao mà đi lang thang hoài vậy, kèm theo đó là lời khuyên
khuyến mãi, làm việc gì cũng phải có mục đích chứ. Và cũng rất
thường xuyên giữa những chuyến độc hành, tôi lại nghĩ về điều đó.
Sao mà đi lang thang hoài vậy?
Nói cho văn hoa bay bướm thì
dễ lắm, đi để trải nghiệm, để nhìn đời, đi để thấy quê hương ta đẹp
lắm, yêu lắm … đại loại thế. Nhưng có thật thế?
Tất nhiên là không.
Trong chuyến đi Trà Vinh cách
đây chưa lâu, tôi đã có cuộc tranh cãi nho nhỏ với một anh bạn về mục
đích của những chuyến đi. Tôi bảo, tôi đi là đi thôi, không có mục
đích nào hết. Anh không tin. Và không chấp nhận. Lạ. Tôi đi chứ có
phải anh đi đâu.
Thực lòng tôi không hiểu tại
sao, người ta cứ phải đặt nặng cái mục đích cuối cùng khi làm một
điều gì đó.
Nhưng lắm khi, tự vấn bản
thân, hình như mình cũng đang tìm kiếm. Có thể lắm chứ. Còn
tìm kiếm thứ gì thì, vẫn chưa hình dung rõ ràng. Vậy nên cứ lang
thang.
… not all those who wander are
lost …
Câu nói này không phải của
tôi, chỉ là đọc được đâu đó quên rồi. À há, không phải tại lạc
đường đâu, chỉ vì thích làm kẻ lữ hành thế thôi.
[Chọn tên cho blog thật khó. “Nhắm
mắt” là cái tên tôi nghĩ đến đầu tiên, cũng là ưng ý nhất. Vậy mà
rồi, vẫn là tôi hợp với chữ “lang thang”. ]

Xin chào, tôi là "Người lang thang".
ReplyDeleteMới vừa phát hiện ra, mình đi lang thang rứa, chớ cũng lắm người thèm.
ReplyDelete