Xin người an yên

Tôi đến với Tà Pao trong một chuyến đi hoàn toàn ngẫu hứng cùng với một cơ duyên lạ lùng. 

Khởi hành khá muộn từ Trị An, đến chỗ nghỉ cách chân núi tầm một hai kí lô mét thì cũng đã sắp giữa đêm. Đến nơi bình an rồi mới ngẫm lại đoạn đường đã đi, nghĩ mình cũng liều thật, khi trước đó đã được rất nhiều người dân địa phương cảnh báo về những hiểm nguy có thể gặp phải. 

May sao. Vẫn ổn.



Sớm, pha ấm cafe ven đường, nhâm nhi. Đến được chân núi khi mặt trời chỉ vừa ló dạng, nắng tràn qua bên kia cánh đồng, núi Tà Pao vẫn tĩnh lặng dù hàng dài những người hành hương đã đổ về từ rất sớm. 

Hôm ấy là chúa nhật.

Núi ngan ngát xanh im lìm khuất bóng nắng, tán phượng quây tròn rực rỡ cả góc sườn. Tôi ôm bó huệ trắng muốt leo 420 bậc thang để đến bên chân Mẹ. Cũng phải dừng lại vài lần bên chiếu nghỉ, mấy chú nhóc độ tuổi tiểu học chạy lên chạy xuống cười đùa, chợt nghĩ, không lẽ sức mình còn yếu hơn tụi nhỏ. Vậy là lại cố nhấc chân.

Hơn hai mươi con người đang đứng bắt tay nguyện cầu và hát vang bài ca ngợi Chúa. Cũng chừng đó con người đang loay hoay, vài người ngồi kia nghỉ mệt, vài người viết giấy thỉnh nguyện, vài người chuyện trò, vài người sờ chân tượng rồi thầm khấn nguyện gì đó. Nét mặt tất cả đều an yên.

Tôi cũng chỉ xin được an yên. Cho ba, cho mẹ, cho gia đình nhỏ của chị, cho người tôi yêu. 

Bạn đồng hành đùa bảo "Em có cầu xin công việc hay tình duyên thì xin Đức Mẹ ngay đi". Quả thực tôi có viết. Nhưng không phải giấy nguyện cầu mà là bức thư nhỏ, gởi những đấng trên cao. Viết gì thì giờ tôi cũng không còn nhớ rõ, dẫu chỉ chưa đầy một tuần qua đi. 



Dâng bó huệ ngát hương, nhìn tượng Mẹ nổi bật trên nền trời xanh trắng, tôi và bạn đồng hành mỗi người chìm vào những xúc cảm rất riêng. Ngồi đó. Nhắm mắt. Chợt  văng vẳng tiếng ca cầu kinh của những người hành hương lại lọt vào tai, tôi hé mắt nhìn và quay trở về thực tại. Không hiểu lắm những lời ca, không hiểu lắm những động tác nguyện cầu, bởi đến tận cùng tôi chỉ là một kẻ kém duyên với tôn giáo, thế nhưng trên những gương mặt đó tôi bắt gặp niềm tin tuyệt đối in hằn trong đáy mắt. 

Sống trong sự đời nhiễu nhương thế này, đôi khi cũng cần lắm một niềm tin để bấu víu lúc tuyệt vọng. 

Tôi đã được nghe nhiều về những hiển linh nơi vùng đất này. Người xin con cái, người cầu sức khỏe. Không rõ thực hư của những câu chuyện đến đâu, chỉ chắc chắn rằng, cái cảm giác bình yên khi đó của tôi là thực. Dẫu sao thỉnh nguyện của tôi cũng chỉ là được an yên trong đời. 

Nắng đã băng qua cánh đồng nhòm ngó núi, chúng tôi thu gọn hành lý xuống núi trở về nhà, về thành phố, về với bộn bề công việc. Chọn một con đường khác, băng qua rừng Tánh Linh thiệt đẹp. Xanh ngát.

Đường về vẫn vậy, chỉ có lòng nhẹ hơn.



Đôi khi, người ta cứ dăm ba bận lên kế hoạch để rồi lại bận dăm ba lần, thành ra những chuyến đi cứ trì hoãn mãi. Đôi khi, người ta chỉ cần một chữ duyên. 

Tôi vẫn đang đợi chờ một cơ duyên mới.

No comments:

Post a Comment