Chiều nay Sài Gòn đổ mưa

Sáng nắng dịu dàng là thế, phút chốc đã đùng đùng đổ nước. 

Cơn mưa bất chợt không báo trước. Ướt lem nhem. Dừng chân quán cafe. Bé tí. Giá sách bé tí. Lọ hoa cũng bé tí vài bông ngo ngoe tím ngát. Không gian ấm sực.

Ngoài kia bờ cửa sổ xanh rì,  vài giọt đọng trên bông dã quỳ rực rỡ. Ánh sáng dịu dàng. Sách thơm. Cafe đắng. Lòng yên.


Vậy là Sài Gòn vào mùa mưa rồi nhỉ? Hay chỉ là cơn mưa đầu, báo trước một mùa ướt át dai dẳng phía trước? Tôi cũng không rõ nữa. Sài Gòn nửa quen nửa lạ, ai biết được lúc nào cô nàng lại đỏng đảnh lên cơn bướng bỉnh. Như chiều này, đổ mưa. Làm cho mớ cảm xúc ngổn ngang trong lòng tôi cũng ướt hết.

Mới đó đã tạnh. Thật lạ. Sao lòng tôi vẫn ướt sũng những xúc cảm ngổn ngang. 

Có tiếng ghita nhẹ nhàng vang lên. Anh chàng người Huế hát vài câu vu vơ trong quán vắng. "Và con đường ngày xưa lá đổ ... Giờ không em sỏi đá u buồn ... Giờ không em hoang vắng phố phường ..." Quán cafe bé tí. Trong hẻm bé tí. Mỗi hai khách lạ, không quen. Một người đàn hát. Một người nghe. 

Ấm. 

Thực không nhớ nổi lần cuối cùng đi dưới mưa. Và lần cuối tay trong tay với một ai đó. 

Chiều nay Sài Gòn đổ mưa. Chợt nghĩ, có khi thành phố đang buồn.

Có khi, tôi đang buồn.

Quán cafe bé tí. Lọ hoa bé tí. Anh chàng người Huế đã thôi không hát nữa. 




No comments:

Post a Comment