Không phải hôm nay.
Không phải hôm qua.
Không phải ngày mai.
Chiều muộn, lạc bước giữa đường phố Sài Gòn. Không rõ là vô tình hay cố ý mà tôi lại lang thang vào những con đường sách cũ. Cái mùi giấy cũ mèm xông lên mũi, quyến rũ lạ kỳ.
Sách lúc nào cũng thơm. Từ lúc còn mới tinh tươm cho đến khi nằm im lìm phủ bụi trên kệ gỗ, hay cả lúc già nua ẩm mốc từng trang ố vàng, cứ lật giở từng trang là tôi lại có cảm giác muốn chiếm hữu.
Vậy là lại tha về ba cuốn. Không cuốn nào quá đặc biệt hay mang ý nghĩa gì quan trọng. Một tiểu thuyết tình cảm nhẹ nhàng của Nhật, một cuốn truyện thiếu nhi, và một bản "Bố già" cũ mèm mém rách tả tơi. "Bố già" tôi đã đọc từ vài năm trước, thực lòng cũng không nhớ rõ tình tiết lắm, chỉ nhớ mang mang tuyến nhân vật cũng như một vài tiểu tiết. Rồi thôi. Hai cuốn kia thì tha về vậy, đặt gọn gàng trên giá sách, chứ cũng chưa biết lúc nào mới có thời gian mở chúng ra mà ngấu nghiến.
Cứ như mới hôm qua, gặm sách từ 4h chiều đến 2h sáng, ba cứ sang phòng la hoài đi ngủ, tôi lại cứ lì lợm trùm chăn kín mít bật đèn pin chớ không chịu gấp sách lại. Vậy mà đã bao lâu rồi.
Có khi nào vì già rồi nên thường hoài niệm? Thảng hoặc trong những chiều trời chạng vạng thế này tôi lại ghi ghi chép chép. Chỉ là những mẩu vụn vặt rời rạc của quá khứ bất chợt lướt qua trong trí nhớ, không liền mạch, và tôi không tài nào nhớ nổi chính xác thời điểm của cái mẩu vụn tí tí của ký ức đó.
Thực tình, tôi không tài nào nhớ nổi cuốn sách cuối cùng mình đọc trọn vẹn từ trang đầu đến trang cuối là cuốn gì. Có khi vì những cô nàng chi chít chữ dạo này trở nên đỏng đảnh, nên tôi không biết làm sao để khám phá hết trong một ngày, một buổi. Có khi mất hàng tháng trời tôi mới gấp lại trang cuối cùng.
Danh sách những cuốn dở dang cứ thế dài ra, dài mãi, dài hoài. Cứ đọc vài chục trang, gấp lại, để đó, là để đó luôn chứ không hề rớ tới nữa. Kể cũng lạ. Mọi thứ vẫn rất hấp dẫn, những câu chuyện, những dòng chữ, những từ đều rất cuốn hút, nhưng không còn cái thôi thúc khiến tôi chong đèn hay trùm mền đọc dưới ánh đèn pin mờ nhạt như xưa nữa.
Là tại sách? Hay tại tôi?
"Ngã tư và những cột đèn" của Trần Dần, nhớ mang máng vậy thôi chứ không rõ có chính xác tựa hay không, tôi đã ngấu nghiến trong một đêm Vũng Tàu đầy gió. Đâu chừng một phần ba cuốn. Rồi thôi.
1Q84 của Murakami, là tháng ba dài đằng đẵng tôi quyết định chỉ dành toàn vẹn thời gian cho Sài Gòn, cho sách, vậy mà cũng chỉ dang dở khi câu chuyện bắt đầu mở nút. Thực lòng tôi không thích những tác phẩm của Nhật, của Murakami càng không. Vậy mà 1Q84 tôi đã nghiến ngấu từng trang từng chữ, nhưng rồi vẫn chẳng đi đến một kết thúc.
"Nước Ý - Người tình của tôi", mối duyên lạc giữa chiều mưa trong quán cafe bé tí, tám mươi chín trang đủ để trời sụp tối, và lại dang dở một mối tình. Tôi có thế đến lại quán cafe đó, ngồi lại chiếc ghế đó, bên khung cửa sổ đó, và đọc tiếp những gì còn dang dở. Thế mà không hiểu sao, tôi chẳng dám lạc bước vào.
"London ngày nắng hạ", là những đêm tá túc nhà chị gái, mỗi đêm năm mười trang, chậm rãi dõi theo cô gái trẻ trong hành trình tìm lại cuộc sống cho trái tim đầy thương tổn. Trái tim cô chưa kịp lành, thì tôi đã kịp đặt lại cả hành trình lên giá.
"Đồi gió hú", là những đêm Trà Vinh gặm nhấm mối tình mãnh liệt của đôi bạn trẻ. Khi chúng vừa là người lớn cũng là khi tôi gấp sách lại trở về Sài Gòn. Và cuốn sách cứ còn nằm yên trong balô, có khi nào đợi chuyến đi tiếp theo tôi mới lại mở nó ra lần nữa?
[..]
Còn khá nhiều trong cái ngoặc vuông với dấu ba chấm đó. Làm sao kể hết khi mà chỉ lúc chập choạng tối như thế này một vài mẩu ký ức mới chịu xẹt ngang qua một tí. Thôi thì, cứ mặc kệ nỗi nhớ ấy đi.
Có chút gì đó dở dang, để còn ham muốn, để còn khát khao, để còn có gì đó bấu víu vào trong những chiều cô quạnh. Nên chăng, tôi cứ chọn dở dang với sách, như dở dang với những mối tình, để may ra, thấy mình còn gì đó để hy vọng và chờ mong.
Cứ như mới hôm qua, gặm sách từ 4h chiều đến 2h sáng, ba cứ sang phòng la hoài đi ngủ, tôi lại cứ lì lợm trùm chăn kín mít bật đèn pin chớ không chịu gấp sách lại. Vậy mà đã bao lâu rồi.
Có khi nào vì già rồi nên thường hoài niệm? Thảng hoặc trong những chiều trời chạng vạng thế này tôi lại ghi ghi chép chép. Chỉ là những mẩu vụn vặt rời rạc của quá khứ bất chợt lướt qua trong trí nhớ, không liền mạch, và tôi không tài nào nhớ nổi chính xác thời điểm của cái mẩu vụn tí tí của ký ức đó.
Thực tình, tôi không tài nào nhớ nổi cuốn sách cuối cùng mình đọc trọn vẹn từ trang đầu đến trang cuối là cuốn gì. Có khi vì những cô nàng chi chít chữ dạo này trở nên đỏng đảnh, nên tôi không biết làm sao để khám phá hết trong một ngày, một buổi. Có khi mất hàng tháng trời tôi mới gấp lại trang cuối cùng.
Danh sách những cuốn dở dang cứ thế dài ra, dài mãi, dài hoài. Cứ đọc vài chục trang, gấp lại, để đó, là để đó luôn chứ không hề rớ tới nữa. Kể cũng lạ. Mọi thứ vẫn rất hấp dẫn, những câu chuyện, những dòng chữ, những từ đều rất cuốn hút, nhưng không còn cái thôi thúc khiến tôi chong đèn hay trùm mền đọc dưới ánh đèn pin mờ nhạt như xưa nữa.
Là tại sách? Hay tại tôi?
"Ngã tư và những cột đèn" của Trần Dần, nhớ mang máng vậy thôi chứ không rõ có chính xác tựa hay không, tôi đã ngấu nghiến trong một đêm Vũng Tàu đầy gió. Đâu chừng một phần ba cuốn. Rồi thôi.
1Q84 của Murakami, là tháng ba dài đằng đẵng tôi quyết định chỉ dành toàn vẹn thời gian cho Sài Gòn, cho sách, vậy mà cũng chỉ dang dở khi câu chuyện bắt đầu mở nút. Thực lòng tôi không thích những tác phẩm của Nhật, của Murakami càng không. Vậy mà 1Q84 tôi đã nghiến ngấu từng trang từng chữ, nhưng rồi vẫn chẳng đi đến một kết thúc.
"Nước Ý - Người tình của tôi", mối duyên lạc giữa chiều mưa trong quán cafe bé tí, tám mươi chín trang đủ để trời sụp tối, và lại dang dở một mối tình. Tôi có thế đến lại quán cafe đó, ngồi lại chiếc ghế đó, bên khung cửa sổ đó, và đọc tiếp những gì còn dang dở. Thế mà không hiểu sao, tôi chẳng dám lạc bước vào.
"London ngày nắng hạ", là những đêm tá túc nhà chị gái, mỗi đêm năm mười trang, chậm rãi dõi theo cô gái trẻ trong hành trình tìm lại cuộc sống cho trái tim đầy thương tổn. Trái tim cô chưa kịp lành, thì tôi đã kịp đặt lại cả hành trình lên giá.
"Đồi gió hú", là những đêm Trà Vinh gặm nhấm mối tình mãnh liệt của đôi bạn trẻ. Khi chúng vừa là người lớn cũng là khi tôi gấp sách lại trở về Sài Gòn. Và cuốn sách cứ còn nằm yên trong balô, có khi nào đợi chuyến đi tiếp theo tôi mới lại mở nó ra lần nữa?
[..]
Còn khá nhiều trong cái ngoặc vuông với dấu ba chấm đó. Làm sao kể hết khi mà chỉ lúc chập choạng tối như thế này một vài mẩu ký ức mới chịu xẹt ngang qua một tí. Thôi thì, cứ mặc kệ nỗi nhớ ấy đi.
Có chút gì đó dở dang, để còn ham muốn, để còn khát khao, để còn có gì đó bấu víu vào trong những chiều cô quạnh. Nên chăng, tôi cứ chọn dở dang với sách, như dở dang với những mối tình, để may ra, thấy mình còn gì đó để hy vọng và chờ mong.
No comments:
Post a Comment