Mưa từ thành phố lớn cho đến thành phố nhỏ.
Gần một tháng nay tôi không rời khỏi Sài Gòn, từ chuyến ngẫu hứng la cà rừng Mã Đà hồ Trị An và hành hương linh địa Tà Pao từ những ngày cuối tháng Năm. Giờ thì những cơn mưa tháng Sáu đã ào ạt trút nước mỗi ngày. Những ngày này giữa công việc bộn bề, những mối quan hệ trong cuộc sống cũng cứ lũ lượt kéo đến làm phiền. Thực tâm, đã có những phút yếu lòng tôi muốn có một bàn tay nắm chặt vào khoảng cuối của ngày, để thấy khi cuộc sống không còn ánh sáng, tôi cũng không hề cô đơn.
Sáng cuối tuần thời tiết thiệt khó chịu. Giải quyết xong mớ việc của buổi sáng cũng đã quá trưa đến vài tiếng đồng hồ. Trời lãng đãng. Người lãng đãng. Chẳng biết đi đâu làm gì cho hết một ngày buồn chán. Cũng muốn qua quán quen ngồi vào góc ấm áp bên bờ cửa sổ xanh rì những mầm cây, vậy mà những cuốn sách dở dang như một nỗi sợ, ngăn cản bước chân tôi. Ừ thôi, đi đâu đó loanh quanh. Nhắm mắt lang thang đến đâu cũng được.
Cơn mưa ầm ĩ và dai dẳng đeo bám tôi từ thành phố lớn cho đến thành phố nhỏ. Gió ì ào gầm thét, cái áo mưa vừa mua chữa cháy bên đường đã rách tả tơi khi mới đi được chừng vài cây số. Những con đường lạc. Từ cầu Sài Gòn chạy tít về Thủ Thiêm xong quành ngược lại. Mưa thì quất ràn rạt vào mặt, mắt nheo hết cỡ mới thấy được mặt đường, lấy đâu ra nhìn bảng chỉ dẫn. Về Vũng Tàu qua phà Cát Lái. Lọ mọ tìm đường chứ nào giờ toàn đi ngả khác. Vậy đó. Lạc riết rồi cũng quen.
Thỉnh thoảng, tiết trời kiếm chuyện chọc tức mình chơi vậy, chứ những con đường muôn thuở chưa hề bỏ rơi tôi. Đi đó. Lạc đó. Những con đường lạc lúc nào cũng đẹp. Dù nắng. Dù gió. Hay mưa. Thế thì hết yêu sao được.
Lần này đi trên tuyến đường băng qua rừng cao su xanh rì tuyệt đẹp. Hàng quán bên đường bán những bó rau mướt xanh, treo tòn teng từng chùm thơm, vải ... Chỉ nhìn thôi đã thấy thòm thèm rồi.
Về với thành phố biển nhỏ xinh này cũng kha khá lần, nhưng là biển, là núi, chứ chưa bao giờ đặt chân vào trung tâm thành phố. Lần này khác.
Cũng vào bếp. Nhưng chỉ lặt một rổ rau. Làm một chén nước mắm. Rồi thôi. Dạo này lười lắm, ai mới quen chắc nghĩ "nhỏ này làm gì biết nấu ăn hay việc nhà". Ờ cứ vậy đi cho dễ sống. Ngồi nhìn mọi người nấu nướng, lâu lâu lại bị sai vặt lấy trái chanh hay lột vỏ tỏi. Ờ cũng vui. Trước toàn sai người ta giờ bị sai lại cho nó quen dần đi. :))
Đêm mưa thành phố nhỏ, một vài ly rượu nhà đưa môi. Ấm. Mà tỉnh queo hà.
Sáng biển đông mặt trời không dậy trễ, tôi lại lỡ hẹn với bình minh.
Sáng nắng, nắng theo chân từ thành phố nhỏ về thành phố lớn. Lại bộn bề với một tuần mới.
Sáng nắng. Tạt ngang con đường vắng, dừng chân quán vắng, một mình với tô hủ tíu ngon thiệt ngon, ngọt thiệt ngọt. Tưởng đâu sẽ là ngày yên ả, vậy mà tí sự cố tí ti lại phải cắm dùi quán cafe. Ly trà chanh thơm lừ, giá sách trên cao, lọ hoa bé tí.
ReplyDeleteTrưa. Khi công việc tạm xong cũng là lúc trời đổ mưa tầm tã. Ngồi bên khung cửa sổ ngó mông lung ra hẻm vắng, những bông hoa vàng rực vẫn vươn cao, chỉ có lá xanh rì bị vùi dập tả tơi. Lạ. Tự dưng nhớ Huế. Mấy hôm rồi.
Mấy hôm rồi Sài Gòn hay mưa. Mưa từng chặp. Có lúc chẳng đủ ướt người. Có lúc lại ầm ào xối xả. Huế cũng có những ngày mưa y như thế. Mới đây chứ đâu. Cái buổi chiều tôi lên ga gởi xe vào SG, rồi đi bộ dọc theo con đường Lê Lợi xanh rì giữa trời mưa lất phất. Ướt mèm. Đứng dưới hàng hiên trường Hai Bà Trưng ngó cột cờ qua màn mưa trắng xóa. Xòe tay hứng từng giọt từng giọt từ mái hiên, thấm tận tâm cái lạnh mùa mưa Huế. Vậy mà hơn nửa năm rồi.
Chiều nay lại mưa. Mưa Sài Gòn. Bầu trời chỉ rặt một màu u ám. Công việc vẫn ngổn ngang.
Ăn vội miếng bánh rồi sắp xếp vài thứ. Cũng đang tập dần thói quen ngày ba bữa trở lại. Không khó lắm đâu.
Chút nữa thôi tôi sẽ đi đón bạn từ Huế vào. Tụ tập chút đỉnh, chí chóe chút đỉnh. Chi chớ, lâu lâu cũng nhớ mô tê răng rứa á nì.