"Em hết thương anh rồi!"
Gió đã nói vậy với tôi trong một chiều Sài Gòn mưa như trút. À, là nói qua facebook. Tất nhiên. Vì Gió không có ở Sài Gòn.
"Em hết thương anh rồi!"
"Đêm qua anh mơ thấy thế."
Phải rồi. Gió đã nói với tôi như thế đấy.
Tôi gặp anh lần đầu trong một tối Cố đô lất phất mưa bay, trong hành trình xuyên Việt ngang qua xứ Huế của anh và bạn. Chỉ vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, vài câu chuyện vu vơ bên ly cafe, vậy mà tôi chỉ còn nhìn thấy anh, và quên mất mối tình 3 năm vẫn đang ngồi bên cạnh.
Mãi hơn một năm sau tôi mới lại gặp anh trong một sáng Hà Nội lá vàng rơi lác đác. Và cũng chỉ một vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, vài câu chuyện vu vơ cùng mấy chén rượu cay xè trong bữa tiệc, vậy mà tôi lại chỉ còn nhìn thấy anh, và quên mất mối tình hơn 4 năm đang ngồi bên cạnh.
Từ đó đến giờ tôi chưa gặp lại anh lần nào.
Cái đêm mùa hè Cố đô năm trước, tôi chỉ nghĩ rằng anh là nắng, và tôi say.
Cái đêm mùa thu Hà Nội năm rồi, tôi biết rằng anh không chỉ là nắng, và tôi yêu.
Việc đầu tiên tôi làm khi trở về Huế là chia tay mối tình sắp bước sang năm thứ năm. Bạn bè ngỡ ngàng. Người thân nhẹ nhõm. Dẫu gì thì chuyện tình của chúng tôi vốn không được người nhà ủng hộ, thế nhưng chúng tôi đã vượt biết bao thử thách mới bên nhau được ngần ấy thời gian. Vậy mà, chỉ vì một cơn gió. Tôi bước đi.
Giờ thì tôi tự do. Trên mọi nghĩa và trong mọi thứ.
Sau những ngày tôi để trái tim mình tự do lang thang, cộng thêm chút rắc rối trong công việc, gia đình, tôi rời Huế vào Sài Gòn chỉ bởi một quyết định chớp nhoáng. Mối tình năm năm cũng sớm tìm được tình yêu mới, và sắp có một đám cưới rình rang. Gió thì vẫn phiêu du.
Từ ngày làm công việc liên quan đến viết lách một cách tự do, tôi có nhiều thời gian hơn với Gió. Những câu chuyện vô thưởng vô phạt trên skype hay facebook, những chuyện nghiêm túc hơn. Thỉnh thoảng tôi nửa đùa nửa thật về tình yêu của mình. Chỉ có tôi yêu anh. Còn anh không yêu tôi. Đừng hỏi vì sao tôi biết, chỉ là vì tôi biết thế thôi.
Anh hay đùa rằng anh là trai đẹp bỏ trốn, rời thị thành đến với núi cao chỉ bởi quá nhiều cô nàng theo đuổi. Tôi cũng chỉ cười. Anh đáng yêu đến thế cơ mà. Cứ thế này thì làm sao em hết yêu anh được. Mỗi lần tôi nói thế là anh lại cười, bảo tôi ghê gớm chưa.
Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện chúng tôi sẽ thành một cặp, để tôi có quyền ghen tuông khi anh nhắc đến cô này cô khác, để tôi có quyền bay ra chăm sóc anh những khi nghe tiếng anh ho sặc sụa trong điện thoại. Không. Tôi chỉ có thể yêu anh một cách âm thầm và ầm ĩ trong những câu chuyện giữa hai người. Tôi chỉ có thể yêu anh qua những đùa vui. Lo lắng cũng chỉ có thể nhắn nhủ vài lời. Thế thôi. Tôi chỉ có thể yêu anh như yêu một cơn gió.
Gió không yêu tôi. Anh yêu những con đường, mây trời, núi rừng, gia đình, trẻ con, phụ nữ, cafe ... Anh yêu tất thảy mọi thứ. Trong tất thảy mọi thứ đó không có tôi. Thế nhưng thật kỳ lạ, mối liên kết giữa chúng tôi vẫn cứ còn đó, thỉnh thoảng lại alo, chat chit, tâm sự vớ vẩn đủ kiểu. Cũng gần hai năm rồi. Với cả anh và với cả tôi, mối quan hệ như thế này chưa từng có cái thứ hai. Thế nên dành riêng sự trân trọng. Đôi khi còn nâng niu rất đỗi dịu dàng, vì sợ mình sẽ đánh mất.
Tôi vẫn sống cuộc đời của tôi. Công việc viết lách tự do cho tôi khá nhiều thời gian. Tôi viết. Tôi hẹn hò với bạn bè, với chị gái, với cả những chàng trai đang ngấp nghé. Tôi đi. Những chuyến độc hành ngắn ngày về miền sông nước, hay những chuyến dài ngày hơn với một hai người bạn đến vùng núi non Tây Nguyên hoang sơ và hùng vĩ. Tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại. Ở phố thị Sài Gòn.
Anh vẫn sống cuộc đời của anh. Công việc hiện tại ở vùng núi cao phía Bắc cho anh thời gian và điều kiện đi sâu vào những bản làng, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của trẻ em miền ngược, đắm mình với mây trời và gió núi. Những buổi trà đá, những buổi rượu trong bản. Anh hài lòng với cuộc sống hiện tại. Ở núi rừng Tây Bắc.
Chúng tôi sống hai cuộc đời hoàn toàn khác biệt. Và xa cách.
Dẫu thế tôi vẫn yêu anh. Dẫu thế anh vẫn không yêu tôi. Anh chấp nhận tình cảm của tôi như một sự thật hiển nhiên và không hề lãng tránh. À, đừng nghĩ sâu xa phức tạp gì nhé. Chỉ đơn giản là chúng tôi hiểu rõ tình cảm của nhau. Nhưng vẫn là những người bạn có thể làm phiền nhau để tâm sự bất cứ lúc nào có vấn đề trong cuộc sống. Những cuộc gọi lúc 1 -2h sáng khi bất chợt thấy nhớ. Vẫn là anh yên lặng lắng nghe tôi.
...
"Em hết thương anh rồi!"
"Đêm qua anh mơ thấy thế."
Gió đã nói với tôi như thế trong một chiều Sài Gòn mưa như trút. Có khi lúc ấy Lào Cai cũng mưa.
Bạn bè rất ít người biết về tình cảm của tôi với Gió, cũng như lý do tôi rời bỏ mối tình năm năm chỉ trong thoáng chốc. Rất thường xuyên tôi nhận được câu hỏi " Sao mi không ra ngoài đó gặp hắn. Rồi xác định tình cảm luôn." Và cũng rất thường xuyên, tôi cũng chỉ cười trừ. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tôi và anh sẽ lại gặp nhau. Tôi yêu Gió. Còn gió chỉ yêu những con đường. Tôi chỉ muốn lặng lẽ nâng niu những khoảnh khắc cuộc đời anh và tôi gặp gỡ, dẫu chỉ là qua kết nối của hai chiêc màn hình máy tính.
Vậy mà chiều qua, câu nói vu vơ về một giấc mơ lại cứ khiến tôi nghĩ mãi.
Tôi có đủ thời gian để đến mọi nơi tôi muốn. Nhưng sao cứ lang thang khi biết rõ trái tim mình đang ở đâu.
Chiều nay tôi đặt vé. Sớm thôi, tôi sẽ gặp anh.