1. Vậy là chẵn bốn ngày không làm việc. Máy tính hư là lý do có thực nhưng không phải là trở ngại gì to tát đến không thể khắc phục được. Vậy mà cái cơ thể yếu ớt cứ nhất định biếng nhác. Lại đổ thừa. Đang bệnh mà.
2. Vừa đọc được ở một trang mạng,
"Hạng 2: Sư Tử - "Tôi đưa tất cả những gì tôi cảm nhận, những gì tôi có ra... liệu có mấy ai hiểu tôi??!" Sư Tử tạo ấn tượng về tính cách của mình một cách rõ ràng, nhưng về nội tâm thì không mấy ai biết rõ. Không hẳn Sư Tử muốn che giấu, nhưng con người này dường như có quá nhiều cảm xúc khó nói thành lời được."
Đó là xếp hạng những chòm sao thích sống nội tâm. Có đúng không, Sư Tử?
3. Những ngày này tôi viết nhiều trên blog sau một thời gian khá dài bỏ bê. Cũng chẳng phải do hăng hái hay hứng thú gì. Chỉ là, khi trong đầu có quá nhiều thứ khiến ta phải nghĩ, và việc tâm sự với một ai đó dường như là điều không tưởng. thì viết gần như là phương cách cứu cánh cuối cùng, và cũng là niềm vui nhỏ nhoi duy nhất còn sót lại giúp tôi vượt qua được những ngày ảm đạm này.
Đó là khi facebook không còn là nơi tôi có thể nói thật những gì mình đang nghĩ. Bởi có quá nhiều cặp mắt dõi theo.
Chứ thường thì tôi không viết.
Bởi khi công việc bộn bề, tôi hầu như phải gõ máy tính suốt ngày, viết liên tục và gấp rút theo ý của khách hàng, làm gì còn thời gian chăm chút cho cái góc nhỏ riêng tư này nữa.
Dẫu sao, đây cũng chỉ là nơi tôi thả trôi những nỗi buồn.
4. Đôi khi, tôi nhận được lời khen ngợi từ một người bạn quen, hay một vài người bạn không quen, rằng tôi viết tốt. Đó là khi họ đọc blog của tôi.
Nhưng thế nào gọi là tốt?
Tôi thực lòng sợ những khoảng trống trong ngày, khi facebook đã trở thành một thứ gì đó quá tẻ nhạt và chán ngắt, khi phim ảnh đã chỉ còn là những chuỗi âm thanh và hình ảnh hỗn độn không ý nghĩa, khi sách là những trang dài ken đặc chữ mà đôi mắt lại chẳng còn muốn mở ra lướt nhìn, khi công việc bộn bề nhưng tâm trí lại mệt mỏi, khi cơ thể yếu ớt tựa hồ gánh nặng trần gian, tôi sợ mình lần mở từng trang blog, và đọc lại tất cả những gì chính mình đã viết.
Tôi đã từng viết cái quái gì thế này?
Tôi sợ những hoang hoải mà mớ cảm xúc hỗn độn từ xưa cũ ùa về lẫn lộn, nhấn chìm tôi trong nỗi buồn vô cớ của những ngày cũ kỹ.
5. Trưa nay tôi lại được nhận xét, bài viết của pà ý nhìn chung rất tốt, nhưng pà không trau chuốt câu chữ, nên đọc nó cứ một chiều.
Ớ.
Cuối cùng cũng có người chịu nói thẳng với tôi những điều mà tôi đã biết, nhưng cố tình không nhận ra. Để đối phó với deadline, thảng hoặc tôi cẩu thả trong từng câu từng chữ. Cảm giác bản thân thật có lỗi. Nhưng cái tật nước tới chân mới nhảy, rồi lóp ngóp lội vào bờ mãi vẫn không bỏ được.
Cứ mỗi khi cô gắng hoạch định lại bản thân mình. Thì đúng một phát. Bệnh.
Bệnh có thể được xem là lí do chính đáng để trì hoãn một điều gì đó?
Có thể có. Mà cũng có thể là không.
Dù có bệnh nặng đến đâu, trước đây tôi vẫn có thể gắng gượng ngồi dậy gõ phím lạch cạch rồi gởi mail đúng hạn.
Còn giờ đây, tôi thực lòng không có chút xíu hứng thú làm việc nào. Tự thấy bản thân mình vô dụng. Mà lại không hề có ý định khắc phục.
Tôi quá mệt mỏi với những gánh trần gian rồi.
6. Tôi đã nói chuyện trở lại với chị gái sau hơn hai tháng có thể gọi là chiến tranh lạnh. :) Cuộc sống gia đình vốn đã chẳng bao giờ là màu hồng. Tôi và chị càng không.
Chị hơn tôi ba tuổi. Khoảng cách không quá lớn nhưng những trải nghiệm cuộc sống của hai chị em lại đi theo hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau. Vậy là bất đồng quan điểm. Vậy là không hiểu nhau. Vậy là bla bla. ... Vậy là ... vậy đó.
Mà lạ, dường như những tháng ngày hai chị em không nói với nhau câu nào lại là những tháng ngày tôi khỏe mạnh, tôi hài lòng với công việc, với cuộc sống, với những mối quan hệ của mình.
Mà lạ, dường như vừa bắt tay trở lại với chị, tôi bệnh tật, tôi mệt mỏi, tôi không hài lòng với công việc, với cuộc sống và những mối quan hệ của mình.
Không phải mê tín. Cũng chẳng trách gì ai. Chỉ là, nếu được lựa chọn, tôi vẫn chọn mối quan hệ tốt đẹp giữa những người thân trong gia đình. Bất kể những việc khác có trì trệ thế nào chăng nữa.
Tôi đã sống ích kỉ thế đấy.
7. Hôm qua tôi đã có một ngày mệt mỏi và buồn kinh khủng. Đôi tai tôi mệt mỏi khi nghe những lời đánh giá không tốt về công việc, về tình cảm, về cuộc sống của mình. Tâm trí tôi gào thét, tại sao mọi người lại bất công thế. Tại sao ai cũng làm tôi buồn.
Lượn một vòng phố Sài Gòn. Ăn chân gà nướng. Uống cafe vỉa hè. Ngắm nhìn ngày chuyển mình sang đêm giữa ánh sáng dường như chưa bao giờ tắt của Sài Gòn, lòng chợt bình yên đến lạ.
Ừ thì. Nhắm mắt lại. Và thôi gào thét.
8. Tôi đang già đi. Cảm xúc khô đi nhanh chóng sau những ngày bộn bề với những bon chen. Những chuyến đi làm hằn lên những nỗi đau trên gương mặt đó.
Dù biết, bất kể có thể nào, tôi vẫn bất chấp cho những chuyến đi. Tôi lo sợ rằng mình phải đứng yên một chỗ quá lâu. Và mọi thứ sẽ trôi tuột đi mất.
Dẫu rằng, mọi thứ đều đang trôi tuột khỏi bàn tay tôi.
Có bắt lấy.
Cố nắm lại.
Nhưng cũng chỉ như những đốm nắng.
Tôi không cách nào giữ lấy.
Chơ vơ.
9. Hôm nay tôi lại buồn.
Mọi thứ đều không như ý muốn. Một phần do tôi. Một phần do những lí do nào đó không rõ.
Bỗng cảm thấy mình bất lực. Chẳng thể làm được gì. Ngoài lặng yên nhìn ngày trôi qua.