Nắng lên rồi..


Hiếm khi nào tôi nhớ đến một mốc sự kiện nào đó. 
Tối hôm trước ngủ sớm. Sáng nay 5h30 đã mở mắt, vớ chiếc điện thoại bên cạnh mới biết hôm nay đã là 23/11. Vậy là một năm rồi. Ngày tôi đặt chân đến Sài Gòn.
Sài Gòn. 
Cái thành phố kì lạ. Mười hai tháng chung sống cùng với nó, lúc nào đôi chân cũng chực chờ muốn bước đi. Vậy mà cứ đi là lại nhớ. Nhớ lạ kỳ. 
Vậy là một năm rồi.
Một năm với quá nhiều những cung bậc cảm xúc khác nhau mà dù có muốn viết nhiều nhiều đến đâu đi nữa tôi cũng không thể nào viết được. 
Một năm.
Công việc viết lách cho tôi khá nhiều thời gian để tự do bay nhảy. Dù vậy vẫn có một dạo tôi bị trói chân vào hai chữ gọi là trách nhiệm với người thân. Giờ thì ổn rồi. Cuối cùng tôi cũng đã học được cách nói lời từ chối. Mình đâu thể làm hài lòng được tất thảy mọi người, đúng không?
Một năm. 
Sáu tháng đầu tiên, mỗi tháng tôi rời Sài Gòn một lần. Đi đâu đó loanh quanh. Phố núi, phố biển, miền sông nước.
Sáu tháng tiếp đó, mỗi tuần tôi rời Sài Gòn một lần. Đi đâu đó loanh quanh. Phố núi, phố biển, miền sông nước.
Tôi cũng đã có chuyến về thăm nhà đầu tiên. :)
Những chuyến đi. Đã lâu lắm rồi tôi không còn viết về những chuyến đi của mình. 
Sáng nay Chủ Nhật. Tôi nhất định ở lại Sài Gòn dù có một vài lời mời đi đâu đó loanh quanh miền sông nước thưởng thức chuột đồng. Có thể tôi sẽ lang thang đâu đó trong thành phố. Một mình. Để kỉ niệm cho một ngày đặc biệt.
Một năm. Nhắm mắt rồi lại một năm nữa.
Tôi đang hoạch định lại những mục tiêu của đời mình. 
Những thứ phải có. Ping. Ghita. 
Một mức thu nhập cao hơn. 
Những khóa học cần hoàn thành. 
Một năm rồi.
Tôi vẫn nghĩ về căn nhà nhỏ. Vườn rau. Con gà. Sách. Cafe. 
Và những sớm mai bình yên một mình.

Nắng lên rồi. 

1 comment:

  1. Kỉ niệm một năm ở Sài Gòn. Một mình.
    Sáng. Hoa. Cafe. Máy ảnh. Lang thang.
    Chiều. Nhạc. Một giấc no nê không vướng bận. Váy.
    Tối. Vài ly vang. Hẹn hò công việc. Và những câu chuyện thú vị.
    Một mình kể cũng là một cái thú, mà không dễ gì được tận hưởng trong đời.
    Cứ vậy đi. Mai đã lại ngập mặt trong công việc rồi.
    Tạm biệt những ngày lang thang.
    P/s: Khi không nhớ lại lời nhận xét của một anh bạn.
    Chỉ hai chữ. Nguy hiểm.
    Ớ.
    Tự thấy mình rất lành :)

    ReplyDelete