Mười một tháng có lẻ



Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn.
Những ngày này năm ngoái, mọi thứ đang dường như rất tuyệt vời. Đà Nẵng là một thành phố bình yên. Những buổi sáng dậy muộn. Những tối se lạnh lang thang. Bún chả cá sì sụp. Bánh mì gà thơm phức. Cá đuối nướng dọc đường biển. Beer. Mít trộn. Café nhà thờ Chánh Tòa. Cả những đêm nằm nghe bão.

Tháng Mười Một. Năm Mười Ba.
Những ngày giữa tháng. Khi mọi thứ ở Đà Nẵng vẫn rất tuyệt vời, thì dường như mọi thứ với Huế đều đi theo chiều hướng xấu.
Tất cả mọi thứ mình làm lúc đó, trong mắt mọi người đều là xấu, là sai, là vớ vẩn. Lựa chọn một thành phố không người thân thuộc là không hợp lí và đúng đắn tí nào. Gia đình nghĩ vậy. Người yêu nghĩ vậy. Bạn bè nghĩ vậy. Nếu cứ ở lại. Sẽ mất tất cả.
Hoặc về Huế, bảo toàn được tất cả. Mọi thứ trở về như vốn dĩ nó phải vậy.
Hoặc đến một thành phố khác, có người thân. Ngoài mối quan hệ gia đình đang dần rạn nứt được cứu vãn. Vẫn mất gần như tất cả.
Vậy là lựa chọn.
Ra đi.

Tháng Mười Một. Năm Mười Ba.
Một ngày giữa tháng. Chào tạm biệt Đà Nẵng từ đỉnh Hải Vân. Mây trước mặt. Gió ngang đầu. Gặm ổ bánh mì gà mua từ thành phố biển mà nước mắt cứ chực chờ rơi.

Tháng Mười Một. Năm Mười Ba.
Một ngày gần cuối tháng. Đặt bước chân đầu tiên lên hành trình đến với tự do. Xin chào Sài Gòn. Tao tới rồi.
Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn.
Vậy là chẵn mười hai tháng gắn bó với thành phố xô bồ và ồn ào này.
Chẵn mười hai tháng rời cái thành phố đã sinh sống mười hai năm có lẻ.
Chỉ mỗi một chuyến về thăm nhà. Và rất nhiều chuyến lang thang.
Và hai năm ba tháng dành tình cảm cho một người con trai. Số lần gặp mặt chắc chỉ đếm đủ đầu ngón một bàn tay.

Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn.
Nghĩ.
Ngày đó lựa chọn Sài Gòn như là một cách cứu vãn mối quan hệ chị em đang dần rạn nứt bởi những hiều nhầm vụn vặt vu vơ. Ngày đó lựa chọn Sài Gòn như là một thành phố-có-người-thân, để xoa dịu và làm yên tâm những người vẫn luôn thương yêu mình.
Sự thực là.
Sau mười hai tháng. Chẳng có mối quan hệ nào được cứu vãn. Giềng mối còn những nối dây đã đứt.
Và Sài Gòn vẫn là. Thành phố không có người thân.
Thậm chí. Nó còn nhiều cạm bẫy hơn Đà Nẵng gấp năm chục lần.
Chỉ là.
Những người yêu thương mình. Vẫn rất yên tâm. Khi nghĩ. Bên mình đang có những người thân.

Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn.
Đếm đâu được mười một tháng lẻ mấy chục ngày. Chuyển nhà 3 lần. Vài ba công việc. Không ổn định theo định nghĩa của người đời.
Đếm đâu được vài chục chuyến đi dài ngắn xa gần. Chừng chục người bạn già trẻ. Một đứa bạn thân. Vài người có thể gọi là tình nhân? Chỉ để tìm đến nhau những khi thấy lòng hoang hoải. Café. Vài câu chuyện vu vơ. Đủ ấm lòng.

Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn.
Bắt đầu ngày mới từ 6h sáng sau giấc ngủ chập chờn bắt qua từ tháng trước. Ngồi cabin xe tải 6 tiếng đồng hồ. Bữa ăn đầu tiên trong ngày lúc 4h30 tối. Trễ deadline. Dẫu không phải tại vì bản thân lười biếng, vẫn cứ có cảm giác tội lỗi khi không thể đúng hẹn với người ta. 

Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn.
Có vài người yêu thương, và có một người để yêu thương. Chỉ là. Đường có dải ngăn cách. Nên hai chiều chẳng đụng được nhau.
Có vài công việc để bận tâm. Vài dự án đã chạy. Vẫn chưa triển khai được đủ đầy thì vài cái nữa lại sắp triển khai. Tiền vẫn chẳng thấy đâu. Cũng may. Tất cả công việc đều mang lại niềm vui. Dẫu rằng. Bản thân đang cảm thấy thực sự rất đuối.
Cơ thể này đúng là gánh nặng trần gian.
Phải chăng. Mình quá tham lam. Nên ôm đồm quá nhiều việc.
Hay vì. Như anh nói. Mình cũng có tí gì dính dáng đến nghệ thuật, nên cái máu nó quá chú trọng chi tiết. Nên giao việc cho ai cũng chẳng hài lòng? Vậy nên mới ôm đồm.

Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn.
Mười hai tháng tròn ở Sài Gòn thì cơ thể cũng tròn lên trông thấy.
Vẫn thức khuya. Vẫn dậy muộn. Vẫn ăn uống thất thường. Vẫn những chuyến lang thang mỗi tháng ra khỏi thành phố lớn. Vẫn những ngày ngập ngụa trong công việc từ ngày này qua ngày khác. Vẫn những lo âu thường xuyên khiến bản thân phải nghĩ ngợi.
Vẫn thi thoảng thấy buồn. Buồn hiu hắt.
Vẫn thi thoảng thấy đời như shit. Chỉ muốn dẹp hết đi. Vứt hết đi. Nghỉ làm đi. Ngủ đi. Đi đi. Chơi đi.
Hay thi thoảng lại thèm một căn nhà nhỏ xíu trên núi cao. Bình café nhỏ xíu. Vườn hoa nhỏ xíu. Con gà nhỏ xíu. Cuốn sách nhỏ xíu. Đứa trẻ nhỏ xíu. 
Mười hai tháng ở Sài Gòn. Vẫn chỉ mong được an yên.

Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn. 
Ngày mai việc sẽ lại vẫn ngập đầu.
Ngày mai ý nghĩ buông bỏ vẫn sẽ xuất hiện.
Ngày mai. Vẫn cứ cắm đầu làm việc cho coi.

Biết quá mà. 

No comments:

Post a Comment