Có gì vui ngày trở gió ?


Bỗng dưng thèm cảm giác được chiều chuộng, được dụi đầu vào vai ai đó mà nũng nịu, mà nhõng nhẽo với những đòi hỏi vô lí của mình.
Bỗng thấy mình như chú mèo con, chỉ dám sợ hãi đưa mắt nhìn cuộc sống, thấy sao bản thân thì yếu ớt, mà thế giới rộng lớn ngoài kia lại đầy bóng tối và cạm bẫy hiểm nguy.
Nói vậy chứ nếu mình thực sự là chú mèo con yếu ớt, thì giờ này đã chẳng cô độc quặp móng nhìn ngày trôi. Những chú mèo nhỏ, lúc nào chẳng có người bên cạnh bảo bọc và nâng niu. J
^^
Chiều qua một mình rong ruổi từ Sài Gòn về nhà mẹ, đâu chừng chưa đến một trăm cây số, vậy mà mệt đứ đừ.
Ngãi Giao ngày về trở gió. Rất to. Dù gió làm cho bản thân mệt chết đi được, nhưng cái không khí trong trẻo và bình yên thì đúng là Sài Gòn không sao có nổi.
Có gì vui cho ngày trở gió.
Gió ầm ì. Có bạn trốn trực cơ quan ra uống vội một ly café. Tâm sự chuyện bạn đi làm, chống tụi tội phạm thế nào, mém chết mấy lần ra sao, rồi chuyện vợ chuyện con. Bạn cũng bảo, Ng cũng coi tính sao đi, chứ hai mươi mấy rồi, chừng ba năm nữa là không anh nào thèm nhìn nữa đâu à. Ngày trôi nhanh lắm, chẳng mấy chốc mà già. Cười. Ng giờ cũng già rồi đó thôi.
Gió rì rào. Có bạn vừa sinh em bé. Cũng muốn ghé thăm cháu cơ mà mũi cứ sụt sịt, cổ họng cứ khò khè thế này thì biết phải làm sao. Gặp một bạn khác. Mới biết, à, thì ra bạn mới sinh em bé là mình không được đến thăm đâu. Phải ba tháng nữa. Giờ người ta kiêng cử dữ lắm, đâu phải muốn tới là tới, muốn thăm là thăm đâu. Lại cười. Vậy sau này mình mà có con, không có chồng ở bên, cũng không ai được đến thăm sao? Vậy cũng buồn nhỉ?
Gió hiu hiu. Có người phụ nữ gấp đôi tuổi mình. Loay hoay làm gà, nấu cháo. Lại còn chiều theo đòi hỏi vớ vẩn của mình làm món gỏi xoài khô cá đuối, mà biết chắc làm ra chỉ có mỗi cái đứa đòi hỏi là thích ăn.
Gió. Chỉ là gió thôi. Trước khi đi cứ nghĩ, về đây sẽ được nhõng nhẽo an yên. Nói vậy thôi, làm gì có chỗ nào thực sự là an yên cho mình. Vẫn cứ tỏ ra mạnh mẽ. Vẫn cứ làm như chỉ cảm xoàng thôi. Con còn chạy được về tận đây mà. ^^!! Rồi lại ngồi nói chuyện với mẹ về chị, về những kế hoạch của chị, về em, về chuyện học hành của em, dạy em như thế nào … bla bla.
Không nhắc đến chuyện gì của mình. Cô độc đã là bản chất. Dù cho những người thân trong gia đình có luôn xem mình là con nít, luôn coi thường tất cả mọi thứ mình làm, thì vốn dĩ, có ai lo cho cuộc sống của mình ngoài tự bản thân mình đâu.
Vậy đấy.
Dù có quặp móng uể oải và biếng nhác nhìn ngày trôi lúc bị thương, thì Sư Tử vẫn cứ là Sư Tử, chẳng thể nào là chú mèo con hiền lành ngoan ngoãn chỉ biết đợi người mang sữa đến cho.
Có điện thoại. Pà gởi bài cho tui chưa? Chưa pà ơi. Cơ thể tui còn hư hao nữa là laptop. Đầu tuần tui gởi nhé.
Thấy bản thân có lỗi ghê gớm. Công việc thì bộn bề.

Nghe đâu dã quỳ đang nở rộ. 

No comments:

Post a Comment