Vụn

Góc nhỏ. 
Bấm bấm gõ gõ. Công việc sao lúc nào cũng cứ bộn bề. 
Nghĩ. Quá nhiều tham vọng, có tốt không? 
Gói mấy gói quà để đặt dưới gốc cây thông. Noel tới thiệt rồi. Còn có bao nhiêu ngày nữa đâu là qua năm mới. Tự hỏi, một năm qua đã làm được những gì? Và chưa làm được gì?
Nhưng rồi lại nghĩ, những gì đã qua, có quan trọng không? Hẳn nhiên là có. Một phần nào đó, nó làm nên con người mình bây giờ. Chỉ là, đắm chìm trong hào quang quá khứ, hay cứ nằm lại vớ hố sâu quá khứ, cũng đều như nhau cả thôi.
Qua rồi. Vài chục năm sau, có thể mình sẽ lại nghĩ về, để nhớ rằng ta đã có một thời tuổi trẻ như thế. Lúc này thì không.
Trước mắt là rất nhiều những plan cần triển khai và hoàn thành.
Cũng đến lúc rồi.
Em là cô gái hai mươi bốn tuổi. Yêu tự do, thích nổi loạn và mê mải những con đường. Hai mươi năm sau, hay bốn mươi năm sau, có thể em vẫn sẽ khẳng định, em hai mươi bốn tuổi, yêu tự do, thích nổi loạn và mê mải những con đường.

...
Mất điện thoại. Đồng nghĩa với việc mất đi rất rất nhiều thứ khác nữa đang được lưu trữ trong máy và chưa hề được đồng bộ. 
Ai cũng hỏi sao không thấy buồn. Có gì đâu. Buồn chứ. Nhưng buồn rồi cũng vậy thôi hà. Nên cứ cười toe toét cho đời nó vui.
Thiệt lòng ngán xì mắc phôn rồi. Tập tành xài Nó kìa nhỏ nhỏ xinh xinh, quăng quật cỡ nào cũng đỡ xót. 
Sim cũng vậy. Bỏ luôn đi. Giữ làm gì những thứ thuộc về quá khứ. Có khi mất điện thoại lại là điều may mắn. Những mối dây cũ cũng theo đó mà đứt đi.
Vậy đi ha.

...
Tối qua điện thoại bị mất có người mở máy. Gọi đổ chuông và viber đang online. Vậy mà đến chiều nay mình mới chính thức thay đổi mật khẩu những tài khoản có trên máy. Nghĩ cũng khùng. 
Gọi cho tổng đài nhờ tạm khóa số, chỉ là đề phòng người ta sử dụng số mình để lừa đảo. Vậy chứ cũng cứ chần chừ. Lòng tin vào con người vẫn còn mạnh lắm. 
Mà cũng có được đâu. Số điện thoại không tự mình đứng tên. Đành phải gọi cho anh người iu cũ nhờ vả vụ chặn cuộc gọi lẫn làm lại sim. Hết cách rồi.
Mà. Không hiểu sao. Mấy hôm nay cứ chiều lại là ngồi nghĩ linh tinh, toàn chuyện vớ vẩn chẳng đầu chẳng cuối.
Loay hoay giữa những mối quan hệ.
Loay hoay giữa bộn bề công việc.
Thực lòng chỉ mong một phút ngơi nghỉ bình yên. Đâu đó giữa núi rừng.
Giấc mơ về căn nhà nhỏ, con gà, luống rau, sách và cafe. Những ngày này. Cứ trở đi trở lại.
Rồi những bộn bề lại giật ngược.
Giữa những tham vọng công việc thực tế với những mơ mộng lãng mạn của cô gái hai mươi tư tuổi thích nổi loạn, lúc nào cũng là cuộc đấu tranh vô cùng gay gắt không cách nào phân định được hơn thua. Đã thực tế là thực tế đến tận cùng, mà đã lãng mạn là lãng mạn đến lãng quên đời. Cái nào nó cũng trôi về vô cùng đến chẳng biết đâu là điểm dừng.
Thế nên tâm chẳng bao giờ yên. Dù tự do. Khi có thể rời bỏ đam mê này để đến với một đam mê khác. Có chút nào day dứt?
Tự do là cái quái gì. Sao tui lại sợ buộc ràng đến vậy. Dẫu ngọt ngào.
Cũng không chịu đánh đổi với cô đơn.

3 comments:

  1. Lại chiều.
    Ngồi ở cái góc nhỏ cafe ngắm nghía thành quả những ngày làm việc ngoài giờ, nhấp tách trà mật ong nóng, lọ cẩm chướng bé xíu trước mặt, tôi lại ngồi nghĩ ngợi mông lung về quá nhiều thứ trong đời.
    Những ngày này hai chị em toàn rời công ty khi trời đã tối mịt, lúc mì gói, lúc cháo, lắm khi lại chẳng có gì bỏ bụng, cứ thế tất bật với công việc, với những dự án hay ho đang dần thành hình.
    Lại chuẩn bị tất bật với học hành. Càng làm nhiều jobs, tiếp xúc nhiều giới, lại thấy bản thân quá ư là thiếu hụt cả kiến thức lẫn kỹ năng. Vậy chứ tới tận bây giờ tôi vẫn chưa từng cảm thấy hối hận vì những ngày sinh viên bỏ bê chuyện trường lớp. Chính những tháng ngày tuổi trẻ đó đã cho tôi những trải nghiệm mà chắc chắn nếu chỉ biết mài quần trên ghế giảng đường sẽ không bao giờ có được. Dù có thể, chính điều đó làm cho xuất phát điểm của tôi trở nên chậm hơn, thấp hơn rất nhiều so với bạn bè đồng trang lứa.
    Nhưng mà cứ vậy đi.
    Bản thân thấy okie là được.
    Vậy đi ha. Tuần sau đi học

    ReplyDelete
  2. Chủ nhật năm mười bốn tháng mười hai ngày hai mươi mốt.
    Sáng nướng được một giấc no nê. Loay hoay với những việc không tên mà những ngày trong tuần không tài nào sắp xếp được.
    Chiều lang thang.
    Tỉ năm rồi mới ngồi tại chỗ gặm gà rán. Khoai tây nghiền.
    The Hobbit. Cũng tỉ năm rồi mới lại chui vào rạp. Lần đầu tiên chẳng cần phải mặc áo khoác. Sao SG chẳng lúc nào lạnh nhỉ?
    Tối.
    Kẹo bông. Mocha đá xay.
    Mình thích nói chuyện với những người giỏi. Để nghiệm ra nhiều thứ mà với những gì bản thân đã từng trải qua sẽ khó lòng hiểu hết được.
    Và cả quyền được tranh luận. Chứ không phải nghe câu "sao em cứ thích cãi anh?". Ơ hay, không đồng tình thì phải cãi. Muốn bảo vệ lý lẽ thì phản biện đi.
    Cuối cùng là, sao Sài Gòn mấy bữa nay đông dữ vậy ta?
    Có khi về Huế mấy ngày.

    ReplyDelete
  3. Noel của người Tây, mình đi ăn đồ của người Thái.
    Lễ lượt chẳng bao giờ muốn bước chân ra đường. Sài Gòn chật chội có gì vui?
    Lại nghĩ về cái chuyện người và thời điểm. Thế nào là đúng, thế nào là sai?
    Không phải là vì em quá độc lập hay mạnh mẽ, chỉ là chưa có bờ vai nào đủ vững, để em tựa vào mà thôi.
    Có bờ vai chìa ra, em lại chẳng muốn tựa vào.
    Có bàn tay chìa ra nắm chặt. Em lại chỉ thấy đau, gò bó, và cảm giác tự do bị đe dọa.
    Không phải an yên.
    Vậy mà.
    Người không phải của em. Mười ngón tay đan. Siết khẽ. Lại là an yên. Dẫu. Chỉ có thể. Lặng lẽ một bên. Dõi theo.
    Noel. Từ chối yêu thương. Và trao đi yêu thương.
    Không phải em có thể mặc xác thiên hạ nghĩ gì về mình mà em sẽ mặc xác cảm xúc của bản thân.
    Ba lần là duyên, ba người là nghiệp.
    Chỉ đến khi gặp đúng một người-thương-duy-nhất, mới thấy mình sẵn lòng yêu đến chấp nhận đánh đổi tất cả - dẫu cho là niềm đau…
    Đến cuối cùng, mới biết ai là kẻ thứ ba, ai là người đi bên lề người khác. Nhưng, đâu mới là cuối cùng.
    Những ngày này, tôi hoàn toàn không muốn yêu thương một ai cả, có chăng chỉ là bản thân mình.
    Tôi không thể cứ thế sống ích kỷ. Giật giành hạnh phúc. Mặc kệ nỗi đau của người bị giật giành bật lên thành tiếng khóc.
    Tôi chỉ là cô gái nhỏ hai mươi tư. Thích nổi loạn. Yêu tự do. Và đam mê những con đường.

    ReplyDelete