1. Sài Gòn tối nay gió quá.
Vai trần lang thang. Chỉ có mái tóc sau bao năm vẫn chẳng đủ dài để tự chở che.
Cả hai tay, chẳng bao giờ trọn nổi một vòng ôm.
Vai trần lang thang. Chỉ có mái tóc sau bao năm vẫn chẳng đủ dài để tự chở che.
Cả hai tay, chẳng bao giờ trọn nổi một vòng ôm.
2. Tôi đã từng thích người đó rất nhiều.
Nhưng cứ mỗi lần gần thêm một chút, hai bàn tay đan, vòng ôm xiết chặt, lại chỉ muốn bỏ đi. Về với thế giới cô độc bé nhỏ của mình.
Vì biết là chẳng bao giờ được đáp lại, nên sẽ không bao giờ bày tỏ.
Là vì không muốn mình biết, tôi chỉ đang đi ngang qua người đó.
Nhưng cứ mỗi lần gần thêm một chút, hai bàn tay đan, vòng ôm xiết chặt, lại chỉ muốn bỏ đi. Về với thế giới cô độc bé nhỏ của mình.
Vì biết là chẳng bao giờ được đáp lại, nên sẽ không bao giờ bày tỏ.
Là vì không muốn mình biết, tôi chỉ đang đi ngang qua người đó.
3. Là lâu lắm rồi mới có người lắng nghe tôi nhiều đến thế.
Những mẩu tủn mủn vụn vặt của đứa con gái hai mươi tư tuổi, chỉ cần được lắng nghe, không cần đáp lại.
Là chiều nay em đói quá.
Là Sài Gòn hôm nay gió ghê. Chạy xe ngoài đường mà run lập cập.
Là em cứ ho hoài. Thuốc đắng nghét. Không muốn uống đâu.
Là ngoan. Rồi anh mua chè em ăn.
Là bỗng dưng chiều nay em buồn quá. Lại hết tóc để cắt rồi.
...
Cảm giác ấm áp không dễ gì có được. Giá như là anh trai, thì hay biết mấy.
Những mẩu tủn mủn vụn vặt của đứa con gái hai mươi tư tuổi, chỉ cần được lắng nghe, không cần đáp lại.
Là chiều nay em đói quá.
Là Sài Gòn hôm nay gió ghê. Chạy xe ngoài đường mà run lập cập.
Là em cứ ho hoài. Thuốc đắng nghét. Không muốn uống đâu.
Là ngoan. Rồi anh mua chè em ăn.
Là bỗng dưng chiều nay em buồn quá. Lại hết tóc để cắt rồi.
...
Cảm giác ấm áp không dễ gì có được. Giá như là anh trai, thì hay biết mấy.
4. - Anh ơi.
- Sao em?
[im lặng]
Đã chẳng còn ai nói "Ơi, anh đây." mỗi khi tôi gọi nữa rồi.
Là chẳng còn ai ở đó, đợi tôi, sau màn hình.
- Sao em?
[im lặng]
Đã chẳng còn ai nói "Ơi, anh đây." mỗi khi tôi gọi nữa rồi.
Là chẳng còn ai ở đó, đợi tôi, sau màn hình.
5. Bỗng dưng tôi muốn bỏ trốn khỏi thế giới này ghê gớm.
Hơn một lần, tôi thấy sợ cái gọi là mối quan hệ giữa người với người.
Tôi không giỏi bon chen, không giỏi tranh giành. Tôi chỉ là đứa con gái hai mươi bốn tuổi với ước mơ bé tí hin về những con đường và căn nhà trên triền núi bốn bề gió lộng.
Làm ơn... Để tôi yên.
Dù đã quá quen với những gièm pha và bao điều thị phi. Vậy mà hôm nay, ngay lúc này, tôi thấy mỏi mệt quá.
Hơn một lần, tôi thấy sợ cái gọi là mối quan hệ giữa người với người.
Tôi không giỏi bon chen, không giỏi tranh giành. Tôi chỉ là đứa con gái hai mươi bốn tuổi với ước mơ bé tí hin về những con đường và căn nhà trên triền núi bốn bề gió lộng.
Làm ơn... Để tôi yên.
Dù đã quá quen với những gièm pha và bao điều thị phi. Vậy mà hôm nay, ngay lúc này, tôi thấy mỏi mệt quá.
7. Muốn khóc.
Nhưng nước mắt không rớt nổi nữa rồi.
Ráo hoảnh.
Có thể không có người phụ nữ thực sự mạnh mẽ. Nhưng ít ra tôi vẫn có thể giả vờ mình mạnh mẽ.
Ai biết. Ai quan tâm.
Kệ họ.
Nhưng nước mắt không rớt nổi nữa rồi.
Ráo hoảnh.
Có thể không có người phụ nữ thực sự mạnh mẽ. Nhưng ít ra tôi vẫn có thể giả vờ mình mạnh mẽ.
Ai biết. Ai quan tâm.
Kệ họ.

No comments:
Post a Comment