Sài Gòn mấy ngày gần đây lạnh quá.
Mỗi sáng thức dậy, đón nhận cơn gió mát lành khi mở tung cửa sổ, quấn vội chiếc khăn quanh cổ rồi mới dám đặt bước chân ra đường.
Bạn bè tôi bảo, mấy khi Sài Gòn được dịp lạnh lẽo, sáng sớm cứ quấn chăn kín mít, tưởng tượng mình đang ở giữa mùa đông miền Trung cũng thấy sướng rơn người. Vậy là có lý do để ngủ nướng.
Đùa chứ, những ngày này tôi lại dậy sớm hơn, đến công ty cũng sớm hơn. Mở cửa. Bật đèn. Pha riêng cho mình một tách trà nóng. Nhâm nhi một vài trang sách bên lọ hoa bé xíu. Thấy mình cũng mỏng nhẹ tựa cánh hoa.
Tối nay Sài Gòn vẫn lạnh là thế.
Nằm ườn ở nhà, quấn chăn, xem film, chat chit vớ vẩn. Sực nhớ ra cái bụng đã réo gọi ầm ĩ từ rất sớm, lại xách xe lang thang một mình. Lần này tôi không để vai trần đón gió nữa mà quấn mình kín mít trong áo ấm, khăn choàng, giày bít mũi, rồi lạc bước giữa những quần đùi, áo hai dây, giữa những cái nắm tay của ai đó và ai kia xa lạ.
Có lúc, bất giác tôi đã thèm một cái nắm tay.
Để những lúc hoang hoải đến vô chừng giữa thời khắc chuyển giao ngày mới ngày cũ như thế này, tôi sẽ không thấy mình quá sức cô đơn.
No comments:
Post a Comment