Có giấc mơ. Vừa thức dậy. Đã thấy mình đầm đìa nước mắt.
Đã năm ngày kể từ lúc tôi quyết định thanh lý tất cả hợp đồng, delay toàn bộ những dự án đang và sắp triển khai, chỉ để dành riêng cho mình một khoảng thời gian không-làm-gì-cả.
Cảm xúc khô đi nhanh chóng sau những ngày bộn bề với những bon chen.
Lâu lắm rồi tôi không khóc. Cũng lâu lắm rồi tôi chẳng có niềm vui nào trọn vẹn. Cuộc sống không buồn không vui với chuỗi ngày lặp đi lặp lại công việc, quán xá, công việc, rồi lại quán xá. Chẳng có chút thời gian nào tôi dành riêng cho sách, hay dành riêng cho chính tôi một khoảng không gian và thời gian đủ nhỏ để mà suy ngẫm.
Có quá nhiều thứ cần phải nghĩ trong đời.
Mà tôi lại quá ham vui với cuộc đời, cứ thế đùa vui, cứ thế vô tình để mình bước quá nhanh giữa dòng người vô định. Để rồi một lúc bỗng giật mình, khựng lại. Ớ, mình lạc giữa đâu thế này.
Thế nên tôi mới có những ngày này. Những ngày không-làm-gì-cả.
Sáng đến quán, pha cafe, cắm hoa, đọc sách, chat chit linh tinh với vài người bạn thân tình.
Thỉnh thoảng tôi sẽ mang ly cafe thơm phức ra bancon, nghe âm thanh cuộc sống ì ào, ngắm dòng người đang ngược xuôi vô định, để thấy mình an yên.
Tôi vẫn thường bị người ta cười với giấc mơ thú điền viên.
Căn nhà nhỏ. Cối xay cafe nhỏ. Bình trà nhỏ. Luống hoa nhỏ. Cả hai chú gà cũng nhỏ. Và sách.
Mỗi sáng pha tách cafe ấm, nhấm nháp tí trà, tưới hoa, cho gà ăn, đọc sách. Ngày qua ngày cứ thế mà vui.
Tôi không hiểu sao cái ý nghĩ sẽ tìm đến một vùng non cao nào đó để thực hiện giấc mơ cô độc của mình lại luôn làm người khác khó chịu.
Tôi hai mươi tư tuổi. Và tôi có ước mơ của riêng mình.
Giản đơn thế thôi.
Chiều nay đóng cửa quán. Vẫn chẳng muốn về nhà nên lại ra bancon viết lách. Những lát cắt vớ vẩn của quá khứ, của tương lai, của hiện tại cứ thế đan xen trên từng trang giấy. Những gì tôi viết riêng trong cuốn sổ ấy, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi sẻ chia với bất kỳ ai khác. Chỉ là, tôi muốn thả hết những nghĩ suy ra khỏi cái đầu đã quá đỗi chật chội với những tính toán, những bon chen, những bộn bề công việc.
Đã năm ngày rồi tôi không làm gì cả.
Sáng cafe. Chiều sách. Tối lang thang.
Vẫn còn quá nhiều thứ tôi cần phải nghĩ.
Về những cuốn sách đọc dở. Về những người tình đến rồi đi. Về công việc tôi đã bỏ lỡ. Về những ngày tôi quyết tâm ở lại với Sài Gòn.
Và về chính tôi.
Những ngày này tôi chỉ muốn an yên đọc sách. Nhưng dường như những bộn bề cuộc sống vẫn chưa chịu buông tha tôi.
Chỉ ước, giá mà, có ai đó nắm tay đưa tôi đến một vùng đất xa lạ. Không có ai. Chỉ có tôi cùng với mây trời. Và gió.
Chiều nay trở về nhà khi trời vừa sụp tối. Thắp ngọn nến thơm. Ngồi lặng yên nhắm mắt nghe bóng tối và ánh nến bập bùng đấu đá lẫn nhau.
Ngủ lúc nào không hay.
Có giấc mơ. Vừa thức dây. Đã thấy mình đầm đìa nước mắt.
Tôi không rõ mình đã mơ thấy gì trong những phút ít ỏi nhắm mắt chập chờn đó. Mà nước mắt có thể lăn dài đầm đìa trên gối.
Tôi chỉ biết rằng khoảng cuối của ngày luôn là khoảng thời gian tôi thấy mình cô độc nhất.
May sao, mỗi ngày chỉ có vài khoảnh khắc cuối ngày, khi ánh sáng và bóng tối tranh giành hiện hữu. Còn thì, hoặc ngày hoặc đêm. Tôi thích cả hai trạng thái đó.
Đến tận lúc này tôi vẫn không nghĩ ra được mình đã mơ gì trong những phút ngắn ngủi đó. Chỉ biết rằng đến tận lúc này nước mắt vẫn chưa chịu khô đi.
Dẫu sao cũng phải cám ơn giấc mơ kỳ lạ. Ít ra tôi cũng đã khóc, sau cả chuỗi ngày dài mệt nhoài với những bộn bề bon chen.
No comments:
Post a Comment