Trái tim hai mươi bốn tuổi, qua vài lần đổ vỡ cứ
nghĩ mình đã trải, cứ cố mở tròn mắt ra nhìn, xem đời này có gì
mà sao quạnh hiu đến vậy.
Đến gia đình còn bỏ ra đi.
Đến người thương cũng bỏ ra đi.
Đến bản thân còn tự rời đi.
Đã từ lâu tôi không còn viết về những chuyến đi.
Không phải vì tôi đã dừng lại, mà vì mục đích của những chuyến đi
ngày càng mơ hồ, với chính bản thân mình. Đi. Chỉ vì muốn đi. Chỉ
là đi. Thế thôi.
Tôi nhớ những cung đường của tôi.
Chưa nhiều, nhưng mỗi một con đường đều khắc ghi trong
tôi một ký ức. Là một món dân dã bên đường. Là một ngọn cây cháy
khô trên sườn núi. Là một người nào đó còn đang sống, nói chuyện
với tôi nơi miền đất lạ, và cho tôi biết rằng tôi cũng còn đang sống.
Tôi vẫn chỉ nhìn thấy những gì mắt tôi muốn thấy.
Và tự huyễn hoặc mình đó là tất cả cuộc đời. Dù rằng tôi biết,
có những thứ thấy vậy mà không phải vậy, mắt nhìn thấy đó, nhưng
không phải đó đâu.
Vậy nên, có khi phải nhắm mắt, mới nhìn được đời,
nhỉ?
Nhắm mắt, và mở rộng tim. Để lại bắt đầu những chuyến
đi.
Lang thang xứ mình. Lang thang tim mình. Lang thang đời
mình.
Ước mơ đi dọc hết hình chữ S yêu thương vẫn còn đang dang
dở. Đi chứ. Nhắm mắt rồi, lại thấy đời đẹp ghê.
Nên nhìn đời? Nhìn người? Hay nhìn mình?
ReplyDeleteRiết hồi mỏi mắt.
Thôi thì, cứ nhắm mắt, đừng nhìn.
nhìn làm gì, cảm nhận đi :D
ReplyDeleteHi, vậy nên mới nhắm mắt lại, để nhìn bằng cảm xúc :D
Delete"
ReplyDeleteôi vẫn chỉ nhìn thấy những gì mắt tôi muốn thấy. Và tự huyễn hoặc mình đó là tất cả cuộc đời. Dù rằng tôi biết, có những thứ thấy vậy mà không phải vậy, mắt nhìn thấy đó, nhưng không phải đó đâu!" Hay đấy em gái!
cám ơn chị ạ :D
Delete