Sáng nay tôi thức dậy trong căn phòng màu cam. Ngọn nến thơm thắp từ đêm qua vẫn còn cháy. Sách một bên. Hoa trên kệ. Và vài thứ linh tinh tôi bày bừa từ hôm trước. Những bức tường màu cam mang lại cảm giác ấm áp và không còn cô độc khi mở mắt bắt đầu một ngày mới.
Nhà chủ đang sửa nhà. Căn phòng nhỏ tí tôi ở trở nên ồn ào. Xách xe lang thang một vòng, chợt nhớ hôm qua có chị bạn nhắc đến món mì Quảng, bảo rằng SG chưa thấy tiệm nào ngon. Vậy là dừng chân ăn mì. Cũng được quá đó chứ. Nhưng giờ ngồi gõ những dòng này lại không nhớ được cái quán đó nằm ở đường nào. Ừ thì cái tật lang thang nó vậy. Gặp được món ngon cũng như mối duyên mà không dễ gì gặp lại.
Nắng lên rực rỡ. Tôi trốn vào quán cafe bé tí với những lọ hoa bé tí, tím ngắt một màu thương nhớ. Yên vị nơi góc quán quen thuộc, tôi nhấm nháp trái dừa tươi và bỏ mặc ngoài kia nắng vàng, và cả bộn bề lo toan.
Quán yên tĩnh. Ấm. Ngồi bên khung cửa sổ to bự, với những chậu hoa vàng rực bên ngoài, tôi với tay đến với người tình nước Ý, mở đến trang tám mươi chín, lướt qua một dòng, rồi gấp lại. Tôi không đọc nữa. Dù thế nào nó cũng đã dở dang trong một chiều mưa như trút. Nên có khi tôi sẽ đợi một chiều mưa khác, nếu lại lạc bước vào đây tôi sẽ nghiến ngấu đến tận trang cuối cùng. Nhưng giờ thì không. Nắng đang rất đẹp, ươm vàng và ấm áp.
Mấy hôm nay tôi đang thường trực cho gian hàng gây quỹ từ thiện, xây dựng một góc bán đồ cổ, thiết kế một vài tour khám phá, kinh doanh một mặt hàng, và hôm qua tôi lại nhận được một dự án mới sẽ triển khai vào đầu năm tới. Với chừng đó thứ, hơn nửa tháng nay tôi bỏ bê công việc chính của mình. Nhìn cái to do list, thấy sao mình bận rộn quá đỗi, cơ mà toàn việc của ai :)
Vừa nhận được tin báo, trưa nay có phóng viên đến làm việc tại gian hàng, nhưng mà không về đâu. Lỡ trốn việc rồi thì trốn cho trót, tìm chút bình yên nốt hôm nay, chắc là không sao đâu.
Quán hết khách. Còn mỗi mình với tiếng nhạc du dương
"[...] Lệ xóa cho em được không những kỷ niệm đắng
Lời nói yêu thương ngày xưa có trở về tìm [...]"
Tôi đang có vài kế hoạch nho nhỏ cho bản thân vào chiều nay. Cũng chưa biết sẽ phải bắt đầu từ đâu. Có thể sẽ bắt đầu từ tiệm làm tóc, shopping tí, rồi lang thang Sài Gòn, cái thành phố bụi bặm ồn ào, cái thành phố to lớn chật chội, cái thành phố xa lạ quen thuộc.
Cái thành phố tôi yêu. Nhưng đôi chân cứ chực chờ muốn bước.

Quá trưa. Quán cafe bé tí ngưng tiếng nhạc. Vậy mà khách lại vào. Tiếng nói chuyện thì thầm của đôi bạn trẻ, tiếng gõ bàn phím của mình, tiếng cánh quạt quay rù rì quện vào nhau nghe chừng cũng thú vị.
ReplyDeleteQuá trưa. Nghĩ vu vơ những chuyện vu vơ. Tôi cứ sợ mình đang đùa với lửa, sẽ có ngày phỏng tay. May sao, trưa nay tôi nhận ra, thực sự không có ngọn lửa nào hết. Cũng chỉ đến thế mà thôi.
Từ rất lâu, tôi đã biết mình yêu những con đường hơn hết thảy.
Đến đây thôi.
Rời quán cafe, tôi sực nhớ mình có một cái hẹn ở Thủ Đức từ cái ngày nào không còn nhớ rõ. Dường như tôi đã bỏ quên quá nhiều thứ sau những bộn bề, khi mà cuộc sống quanh tôi trôi quá nhanh. Quá nhanh. Vậy là vài tin nhắn vu vơ, tôi leo lên xe bus để giữ đúng cái hẹn từ thuở nào. :)
ReplyDeleteCũng lâu lắm rồi mới lại ngồi bus. Con đường ngày nào cũng đi, vậy mà nhìn từ ô cửa kính thấy sao lạ lùng. Hơi mệt khi mà nắng cứ nóng dần lên, tôi chợp mắt được một tí, trước khi giật mình tỉnh giấc bởi anh lơ nhắc khẽ "sắp tới nhà máy nước rồi bé ơi".
Lần đầu tiên tôi về Thủ Đức cách đây cũng phải hai năm rồi. Ngày đó tôi mon men theo bà chị họ về trường Nông Lâm chơi vì đang có hội hè gì đó. Cũng chỉ nhớ loáng thoáng chút ít ký ức mơ hồ, có ly sinh tố ngon thiệt ngon mà giờ có muốn cũng chẳng biết phải mua ở đâu. Còn thì, tôi chỉ ngang qua đó một vài lần, và chưa bao giờ thử khám phá xem Thủ Đức có gì.
Chiều nay thì tôi biết, Thủ Đức có quán kem vắng thiệt vắng, mát thiệt mát, ngon thiệt ngon và chiều khách cực kỳ khi mà nghe theo lời tôi chế ra cái món kem nước cam không hề có trong menu theo một cách rất lạ kỳ. Cũng thú vị. Và ngon ra phết.
Chiều nay tôi cũng biết, Thủ Đức có ông anh rất chịu khó lắng nghe những gì tôi nói. Dẫu chỉ là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng vẫn chiều tôi la cà loanh quanh những con đường, chỉ cho tôi từng trường Đại học, từng khu ký túc xá sinh viên.
Chiều nay tôi cũng biết, tôi yêu biết bao những con đường. :)