Cóp nhặt

"Bạn tôi yêu vào lúc đã bước vào tuổi ba mươi. Yêu một người đàn ông đã có vợ. Một hôm, bà vợ đến đánh ghen, bạn tôi điềm nhiên bảo chị kia:
- Tôi chẳng cần ví tiền của anh ấy. Tôi không cần thời gian chăm sóc của anh ấy. Tôi không cần anh ấy hứa hẹn gì. Tôi không cần anh ấy cưới, hoặc có trách nhiệm làm chồng làm bố. Tôi không cần anh ấy đáp lại. Tôi chỉ yêu anh ấy thôi, tự nguyện, đơn phương. Cho nên, tôi chẳng lấy cái gì của chị cả, tôi cũng chẳng nợ gì chị cả!
Nói xong cười khẩy xách túi đi luôn, đi ra trả tiền cho cả hai ly nước chưa kịp bưng ra.
Tôi hỏi, thế gian bao nhiêu đàn ông, vì sao lại đâm đầu vào đám ấy?
Bạn tôi nói, nào ai biết, tình yêu tự nhiên nó đến. Tự nhiên một ngày thấy thằng kia nó là tất cả những gì đẹp đẽ hạnh phúc nhất trên đời này mà mình có! Thế mới là tình yêu. Chứ giờ tao có tiền, tao có nhà, tao có cửa hàng, tao có xe, tao có ngoại hình, thiếu gì thằng yêu, mà cũng đâu cần kiếm chác gì từ đàn ông mà phải lụy?
Không biết bà vợ về dằn vặt ra sao, anh kia thề thốt hứa hẹn thế nào, một ngày đẹp trời, bà vợ bắt anh kia chở đi vào đúng cửa hàng của bạn tôi để mua quần áo. Mua đồ cho vợ, mua áo cho chồng, mua vài món lặt vặt, xong trả tiền đàng hoàng đi ra, không thèm liếc tình địch một cái nào. Ông chồng bối rối cắp túi hộ vợ, đi ra theo sau vợ.
Đêm ấy nàng ngồi khóc giữa đống tiền lãi, giữa cửa hàng trống người, tắt đèn.
Hôm sau bạn tôi gọi điện cho người tình:
- Em xin lỗi, em yêu anh. Nhưng từ hôm nay, điều ấy không liên quan gì tới anh nữa!
Vào một lúc nào đó, người đàn bà sẽ biết: Tình yêu, không phải là quyền lợi hay quyền lực, cũng không phải là cảm xúc tình dục, hay một mối quan hệ chính danh.
Tình yêu là cảm giác thế giới này có một người sẵn sàng ở lại bên mình, cho mình tựa lưng vào, để mình đối mặt với cả thế giới."

Đọc được từ facebook của Trang Hạ, rồi nhìn lại mình. 
Có ai sẵn sàng ở lại bên mình, cho mình tựa lưng vào, để mình đối mặt với thế giới?
Chỉ là lời nói. Còn thì, mình chỉ cô độc đối mặt với cuộc đời này. 
Sao không mua được lẻ loi. 

Vụn

Góc nhỏ. 
Bấm bấm gõ gõ. Công việc sao lúc nào cũng cứ bộn bề. 
Nghĩ. Quá nhiều tham vọng, có tốt không? 
Gói mấy gói quà để đặt dưới gốc cây thông. Noel tới thiệt rồi. Còn có bao nhiêu ngày nữa đâu là qua năm mới. Tự hỏi, một năm qua đã làm được những gì? Và chưa làm được gì?
Nhưng rồi lại nghĩ, những gì đã qua, có quan trọng không? Hẳn nhiên là có. Một phần nào đó, nó làm nên con người mình bây giờ. Chỉ là, đắm chìm trong hào quang quá khứ, hay cứ nằm lại vớ hố sâu quá khứ, cũng đều như nhau cả thôi.
Qua rồi. Vài chục năm sau, có thể mình sẽ lại nghĩ về, để nhớ rằng ta đã có một thời tuổi trẻ như thế. Lúc này thì không.
Trước mắt là rất nhiều những plan cần triển khai và hoàn thành.
Cũng đến lúc rồi.
Em là cô gái hai mươi bốn tuổi. Yêu tự do, thích nổi loạn và mê mải những con đường. Hai mươi năm sau, hay bốn mươi năm sau, có thể em vẫn sẽ khẳng định, em hai mươi bốn tuổi, yêu tự do, thích nổi loạn và mê mải những con đường.

...
Mất điện thoại. Đồng nghĩa với việc mất đi rất rất nhiều thứ khác nữa đang được lưu trữ trong máy và chưa hề được đồng bộ. 
Ai cũng hỏi sao không thấy buồn. Có gì đâu. Buồn chứ. Nhưng buồn rồi cũng vậy thôi hà. Nên cứ cười toe toét cho đời nó vui.
Thiệt lòng ngán xì mắc phôn rồi. Tập tành xài Nó kìa nhỏ nhỏ xinh xinh, quăng quật cỡ nào cũng đỡ xót. 
Sim cũng vậy. Bỏ luôn đi. Giữ làm gì những thứ thuộc về quá khứ. Có khi mất điện thoại lại là điều may mắn. Những mối dây cũ cũng theo đó mà đứt đi.
Vậy đi ha.

...
Tối qua điện thoại bị mất có người mở máy. Gọi đổ chuông và viber đang online. Vậy mà đến chiều nay mình mới chính thức thay đổi mật khẩu những tài khoản có trên máy. Nghĩ cũng khùng. 
Gọi cho tổng đài nhờ tạm khóa số, chỉ là đề phòng người ta sử dụng số mình để lừa đảo. Vậy chứ cũng cứ chần chừ. Lòng tin vào con người vẫn còn mạnh lắm. 
Mà cũng có được đâu. Số điện thoại không tự mình đứng tên. Đành phải gọi cho anh người iu cũ nhờ vả vụ chặn cuộc gọi lẫn làm lại sim. Hết cách rồi.
Mà. Không hiểu sao. Mấy hôm nay cứ chiều lại là ngồi nghĩ linh tinh, toàn chuyện vớ vẩn chẳng đầu chẳng cuối.
Loay hoay giữa những mối quan hệ.
Loay hoay giữa bộn bề công việc.
Thực lòng chỉ mong một phút ngơi nghỉ bình yên. Đâu đó giữa núi rừng.
Giấc mơ về căn nhà nhỏ, con gà, luống rau, sách và cafe. Những ngày này. Cứ trở đi trở lại.
Rồi những bộn bề lại giật ngược.
Giữa những tham vọng công việc thực tế với những mơ mộng lãng mạn của cô gái hai mươi tư tuổi thích nổi loạn, lúc nào cũng là cuộc đấu tranh vô cùng gay gắt không cách nào phân định được hơn thua. Đã thực tế là thực tế đến tận cùng, mà đã lãng mạn là lãng mạn đến lãng quên đời. Cái nào nó cũng trôi về vô cùng đến chẳng biết đâu là điểm dừng.
Thế nên tâm chẳng bao giờ yên. Dù tự do. Khi có thể rời bỏ đam mê này để đến với một đam mê khác. Có chút nào day dứt?
Tự do là cái quái gì. Sao tui lại sợ buộc ràng đến vậy. Dẫu ngọt ngào.
Cũng không chịu đánh đổi với cô đơn.

141209



Có phải vì bản thân có quá nhiều những trở trăn, quá nhiều những nỗi niềm riêng để rồi nó chỉ đủ cho chính mình mà không còn tâm trí để toàn tâm toàn ý cho một điều gì đó, hay môt ai đó?
Đủ, mà lại không đủ.
Rất nhiều những giấc mơ đã không còn là giấc mơ. Ai cũng đã có một bầu trời của riêng mình, chỉ mỗi tôi vẫn cứ loay hoay giữa những hỗn mang.
Lạc.
Đã từng rất thích những con đường lạc. Mỗi một lần lạc lối là mỗi một lần tôi được đắm chìm trong những điều mới mẻ. Chưa hẳn lạc đã là xấu. Nhưng sao những ngày này, tôi lại có cảm giác mình đang lạc. Càng đi càng lạc, càng đi mọi thứ càng mịt mờ, càng đi phía trước lại càng ít ánh sáng.
Tôi đang đi đâu?
Tôi đang lạc về đâu?
Dẫu vậy thì một khi đã bước thì không còn cách nào quay đầu lại được nữa rồi. Như một câu đùa tếu táo tôi từng nghe ở đâu đó. Quay đầu là bờ ngờ đâu là biển. Xa quá rồi, bờ làm sao thấy. Nếu chỉ để mặc sóng vỗ đưa đẩy giữa biển khơi thì có khi chỉ làm mồi cho cá. Thôi thì, đã nhắm mắt lao đi thì đành lao đi tiếp. Vậy đi.
Quá khứ qua rồi có ngoành mặt nhìn lại thì nó vẫn cứ là quá khứ. Đi tiếp dù đúng dù sai thì hiện tại vẫn chưa thể nào khẳng định được. Vẫn còn rất nhiều ngã rẽ ở phía trước nữa cơ mà. Đúng không?
Tôi không có gì trong tay ngoài tuổi trẻ. Mà tuổi trẻ lại là thứ rất đỗi phù phiếm và dễ dàng bị đánh mất. Đâu phải cứ thoa lên mặt hàng hà lớp phấn son, cắt đi một mái tóc, ăn mặc đúng trào lưu xu hướng thì có thể cứu vãn được tuổi trẻ. Những thứ phù phiếm thì dù có nắm chặt tay nó vẫn trôi qua kẽ. Nhanh đến bất ngờ. Chỉ để lại hư hao nơi khóe mắt những vết chân.
Không ai muốn.
Nhưng ai cũng phải chấp nhận.
Tôi cũng phải chấp nhận. Tuổi trẻ đang dần tuột qua kẽ tay. Và rồi tôi sẽ chẳng còn lại gì.
Tất cả chỉ là phù phiếm.
Phù phiếm.



Ghi vụn



141204


Chiều. 

Đứng trên tầng 10 công ty đầy gió, nhìn xuống dòng người vô định đang tất bật ngược xuôi ngoài kia, thấy bản thân cũng vô định y hệt thế. Tương lai là thứ không thể nào đoán định.
Không biết cảm giác nhảy từ đó xuống sẽ như thế nào nhỉ? Thấy mình như cánh chim cô đơn xoãi cánh giữa trời xanh. 
Hẳn là tự do.
Muốn cắt đi mái tóc một lần nữa. 
Biết. Dù tóc có rơi đi nỗi buồn vẫn cứ ở lại. 
Vẫn cứ muốn làm một thứ gì đó. Để thả trôi nỗi buồn. 
Cũng may là Sài Gòn không có mùa đông. Nên nỗi sợ buộc ràng không làm tôi khổ sở mỗi khi thèm một vòng tay ấm. 
Cứ mỗi khi tôi hạnh phúc với nỗi cô đơn, là khi tôi có cảm giác mình sắp ngã vào một sợi dây trói buộc ngọt ngào. 
Theo tình tình trốn, trốn tình tình theo. 
Ghét nhất câu này. Sao mọi thứ không chịu theo ý muốn? Để tui yên với sự cô độc kiêu hãnh của tui. 
Nghen.
Tui không muốn săn mồi đâu.  Lười lắm.


141205


1. -"Sao hôm nay em lại chịu cắt tóc mái? Buồn chuyện gì hả?"

- [Cười]
Chứ biết nói sao giờ. Biết bao lần tóc chưa kịp dài đã lại ngắn, có bao giờ anh chủ quán hỏi nó câu này đâu. Giật mình nhìn vào gương. Ơ, vẫn thế. Chỉ có đôi mắt hơi mệt mỏi chút thôi vì thiếu ngủ, còn thì, nỗi buồn vẫn được giấu rất kỹ tận phía sâu bên trong cơ mà.

2. Vẽ lên mu bàn tay nhánh cỏ ba lá, chẳng phải vì mong chờ điều may mắn, chỉ là, thấy bản thân lúc này cũng mỏng manh y hệt thế. Nhánh cỏ bé nhỏ với ba trái tim luôn bên nhau. An yên có đâu xa.
Chiều nay gởi đi bốn cánh cỏ. Là gởi đi lời chúc may mắn và thành công? Hay là những cánh cỏ yêu thương? 

3. Thời gian đã cướp đi của người đàn bà không phải là nhan sắc, thời gian, mà là trái tim mở cửa. Có những cánh cửa đã lần lượt đóng lại trong đời, cho dù người đàn bà khăng khăng, vẫn tự tin và luôn duyên dáng.

4. Thực sự mình mong muốn điều gì?



Hi Dec.

Có người Tháng Mười Một tặng tôi mùi hương Tháng Mười Hai.
Vội vã rời khỏi nhà lúc Sáu giờ ba mười phút sáng, tiện tay vớ chai nước hoa với mùi hương dành riêng cho những nàng công chúa của Etude, chợt ngừng lại.
Tháng Mười Hai rồi.
Tôi không còn là cô công chúa ngọt ngào với mùi hương dịu dàng của những ngày tháng cũ. Mà thực ra, trong những ngày tháng cũ đó, tôi đã bao giờ là một nàng công chúa?
Phủ lên mình mùi hương nồng nàn của Red Jeans, tôi thong thả chạy dọc theo những con đường quen thuộc của cái thành phố nửa lạ nửa thân quen.
Lúc còn ở Huế, những ngày đầu đông luôn kéo theo chuỗi ngày buồn chán. Tôi thường đạp xe lên những con đường phía trên cao, rồi thả trôi nỗi buồn theo từng con dốc xuống. Rét mướt luồn vào tóc. Lạnh tê tái.
Tôi sợ bị ràng buộc nhưng tôi thèm vòng tay ấm. Cũng như ghét chờ đợi, nhưng vẫn cứ muốn chờ đợi thật nhiều một ai đó. Đúng người, đúng thời điểm. Làm sao để xác định được đâu mới là tình yêu đích thực của đời mình?
Làm sao để biết là mình đang yêu? Hay chỉ là những rung động thoáng qua trước một người con trai mà mình biết rất rõ rằng đang thuộc về một người con gái khác. Đâu chừng vài tháng nữa thôi. Có thể một cái đám cưới hạnh phúc sẽ diễn ra. Tất nhiên, mình chỉ là kẻ ngoài cuộc.
Tháng Mười Hai. Đón ngày đầu tiên chỉ toàn chuyện không hài lòng và làm bản thân khó chịu. Red Jeans ngọt ngào không đủ xua đi những bực dọc trong người.
Là do tôi gàn, cầu toàn, hay khó tính?
Ý tưởng. Tài sản. Công sức. Tâm huyết. Không thiếu thứ gì. Gần xong thì bị phá bĩnh bởi một cái không gian đính kèm mà mình không có quyền quyết định. Kết cấu bị phá vỡ. Tiêu chí đơn giản và tinh tế bị phá vỡ. Sự tỉ mỉ trong từng công đoạn bị coi thường.
Trời ơi. Tôi buồn quá.
Chỉ vì tôi mới hai mươi bốn? Nên ý kiến của tôi bị coi thường? Dù đã có hướng dẫn rằng tổng thể sẽ phải theo tổng thể tôi đặt ra?
Trời ơi. Sao lại có những con người làm việc một cách phản khoa học và không hề có một tí xíu thẩm mỹ nào như vậy? Lại còn bảo thủ và chảnh chọe?
...
Tháng Mười Hai.
Có vẻ như cơn sốt quỷ quái lại chuẩn bị đổ bộ ghé thắm.
Mắt có quầng thâm. Mí chỉ muốn sụp xuống.
Tâm trạng tuột dốc không phanh.
Làm sao để thả trôi được nỗi buồn.
...
Tôi ghét tháng Mười Hai.
Tôi ghét những ngày cuối năm. Với quá nhiều những thức trách nhiệm quẳng lên đôi vai này.
Mệt mỏi.


Nắng lên rồi..


Hiếm khi nào tôi nhớ đến một mốc sự kiện nào đó. 
Tối hôm trước ngủ sớm. Sáng nay 5h30 đã mở mắt, vớ chiếc điện thoại bên cạnh mới biết hôm nay đã là 23/11. Vậy là một năm rồi. Ngày tôi đặt chân đến Sài Gòn.
Sài Gòn. 
Cái thành phố kì lạ. Mười hai tháng chung sống cùng với nó, lúc nào đôi chân cũng chực chờ muốn bước đi. Vậy mà cứ đi là lại nhớ. Nhớ lạ kỳ. 
Vậy là một năm rồi.
Một năm với quá nhiều những cung bậc cảm xúc khác nhau mà dù có muốn viết nhiều nhiều đến đâu đi nữa tôi cũng không thể nào viết được. 
Một năm.
Công việc viết lách cho tôi khá nhiều thời gian để tự do bay nhảy. Dù vậy vẫn có một dạo tôi bị trói chân vào hai chữ gọi là trách nhiệm với người thân. Giờ thì ổn rồi. Cuối cùng tôi cũng đã học được cách nói lời từ chối. Mình đâu thể làm hài lòng được tất thảy mọi người, đúng không?
Một năm. 
Sáu tháng đầu tiên, mỗi tháng tôi rời Sài Gòn một lần. Đi đâu đó loanh quanh. Phố núi, phố biển, miền sông nước.
Sáu tháng tiếp đó, mỗi tuần tôi rời Sài Gòn một lần. Đi đâu đó loanh quanh. Phố núi, phố biển, miền sông nước.
Tôi cũng đã có chuyến về thăm nhà đầu tiên. :)
Những chuyến đi. Đã lâu lắm rồi tôi không còn viết về những chuyến đi của mình. 
Sáng nay Chủ Nhật. Tôi nhất định ở lại Sài Gòn dù có một vài lời mời đi đâu đó loanh quanh miền sông nước thưởng thức chuột đồng. Có thể tôi sẽ lang thang đâu đó trong thành phố. Một mình. Để kỉ niệm cho một ngày đặc biệt.
Một năm. Nhắm mắt rồi lại một năm nữa.
Tôi đang hoạch định lại những mục tiêu của đời mình. 
Những thứ phải có. Ping. Ghita. 
Một mức thu nhập cao hơn. 
Những khóa học cần hoàn thành. 
Một năm rồi.
Tôi vẫn nghĩ về căn nhà nhỏ. Vườn rau. Con gà. Sách. Cafe. 
Và những sớm mai bình yên một mình.

Nắng lên rồi. 

Ngày thì quá dài ..



1. Vậy là chẵn bốn ngày không làm việc. Máy tính hư là lý do có thực nhưng không phải là trở ngại gì to tát đến không thể khắc phục được. Vậy mà cái cơ thể yếu ớt cứ nhất định biếng nhác. Lại đổ thừa. Đang bệnh mà. 

2. Vừa đọc được ở một trang mạng,
"Hạng 2: Sư Tử - "Tôi đưa tất cả những gì tôi cảm nhận, những gì tôi có ra... liệu có mấy ai hiểu tôi??!" Sư Tử tạo ấn tượng về tính cách của mình một cách rõ ràng, nhưng về nội tâm thì không mấy ai biết rõ. Không hẳn Sư Tử muốn che giấu, nhưng con người này dường như có quá nhiều cảm xúc khó nói thành lời được."
Đó là xếp hạng những chòm sao thích sống nội tâm. Có đúng không, Sư Tử?

3. Những ngày này tôi viết nhiều trên blog sau một thời gian khá dài bỏ bê. Cũng chẳng phải do hăng hái hay hứng thú gì. Chỉ là, khi trong đầu có quá nhiều thứ khiến ta phải nghĩ, và việc tâm sự với một ai đó dường như là điều không tưởng. thì viết gần như là phương cách cứu cánh cuối cùng, và cũng là niềm vui nhỏ nhoi duy nhất còn sót lại giúp tôi vượt qua được những ngày ảm đạm này.
Đó là khi facebook không còn là nơi tôi có thể nói thật những gì mình đang nghĩ. Bởi có quá nhiều cặp mắt dõi theo. 
Chứ thường thì tôi không viết. 
Bởi khi công việc bộn bề, tôi hầu như phải gõ máy tính suốt ngày, viết liên tục và gấp rút theo ý của khách hàng, làm gì còn thời gian chăm chút cho cái góc nhỏ riêng tư này nữa.
Dẫu sao, đây cũng chỉ là nơi tôi thả trôi những nỗi buồn.

4. Đôi khi, tôi nhận được lời khen ngợi từ một người bạn quen, hay một vài người bạn không quen, rằng tôi viết tốt. Đó là khi họ đọc blog của tôi. 
Nhưng thế nào gọi là tốt?
Tôi thực lòng sợ những khoảng trống trong ngày, khi facebook đã trở thành một thứ gì đó quá tẻ nhạt và chán ngắt, khi phim ảnh đã chỉ còn là những chuỗi âm thanh và hình ảnh hỗn độn không ý nghĩa, khi sách là những trang dài ken đặc chữ mà đôi mắt lại chẳng còn muốn mở ra lướt nhìn, khi công việc bộn bề nhưng tâm trí lại mệt mỏi, khi cơ thể yếu ớt tựa hồ gánh nặng trần gian, tôi sợ mình lần mở từng trang blog, và đọc lại tất cả những gì chính mình đã viết.
Tôi đã từng viết cái quái gì thế này?
Tôi sợ những hoang hoải mà mớ cảm xúc hỗn độn từ xưa cũ ùa về lẫn lộn, nhấn chìm tôi trong nỗi buồn vô cớ của những ngày cũ kỹ. 

5. Trưa nay tôi lại được nhận xét, bài viết của pà ý nhìn chung rất tốt, nhưng pà không trau chuốt câu chữ, nên đọc nó cứ một chiều.
Ớ. 
Cuối cùng cũng có người chịu nói thẳng với tôi những điều mà tôi đã biết, nhưng cố tình không nhận ra. Để đối phó với deadline, thảng hoặc tôi cẩu thả trong từng câu từng chữ. Cảm giác bản thân thật có lỗi. Nhưng cái tật nước tới chân mới nhảy, rồi lóp ngóp lội vào bờ mãi vẫn không bỏ được. 
Cứ mỗi khi cô gắng hoạch định lại bản thân mình. Thì đúng một phát. Bệnh.
Bệnh có thể được xem là lí do chính đáng để trì hoãn một điều gì đó? 
Có thể có. Mà cũng có thể là không.
Dù có bệnh nặng đến đâu, trước đây tôi vẫn có thể gắng gượng ngồi dậy gõ phím lạch cạch rồi gởi mail đúng hạn. 
Còn giờ đây, tôi thực lòng không có chút xíu hứng thú làm việc nào. Tự thấy bản thân mình vô dụng. Mà lại không hề có ý định khắc phục. 
Tôi quá mệt mỏi với những gánh trần gian rồi.

6. Tôi đã nói chuyện trở lại với chị gái sau hơn hai tháng có thể gọi là chiến tranh lạnh. :) Cuộc sống gia đình vốn đã chẳng bao giờ là màu hồng. Tôi và chị càng không.
Chị hơn tôi ba tuổi. Khoảng cách không quá lớn nhưng những trải nghiệm cuộc sống của hai chị em lại đi theo hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau. Vậy là bất đồng quan điểm. Vậy là không hiểu nhau. Vậy là bla bla. ... Vậy là ... vậy đó.
Mà lạ, dường như những tháng ngày hai chị em không nói với nhau câu nào lại là những tháng ngày tôi khỏe mạnh, tôi hài lòng với công việc, với cuộc sống, với những mối quan hệ của mình.
Mà lạ, dường như vừa bắt tay trở lại với chị, tôi bệnh tật, tôi mệt mỏi, tôi không hài lòng với công việc, với cuộc sống và những mối quan hệ của mình.
Không phải mê tín. Cũng chẳng trách gì ai. Chỉ là, nếu được lựa chọn, tôi vẫn chọn mối quan hệ tốt đẹp giữa những người thân trong gia đình. Bất kể những việc khác có trì trệ thế nào chăng nữa.
Tôi đã sống ích kỉ thế đấy.

7. Hôm qua tôi đã có một ngày mệt mỏi và buồn kinh khủng. Đôi tai tôi mệt mỏi khi nghe những lời đánh giá không tốt về công việc, về tình cảm, về cuộc sống của mình. Tâm trí tôi gào thét, tại sao mọi người lại bất công thế. Tại sao ai cũng làm tôi buồn.
Lượn một vòng phố Sài Gòn. Ăn chân gà nướng. Uống cafe vỉa hè. Ngắm nhìn ngày chuyển mình sang đêm giữa ánh sáng dường như chưa bao giờ tắt của Sài Gòn, lòng chợt bình yên đến lạ. 
Ừ thì. Nhắm mắt lại. Và thôi gào thét. 

8. Tôi đang già đi. Cảm xúc khô đi nhanh chóng sau những ngày bộn bề với những bon chen. Những chuyến đi làm hằn lên những nỗi đau trên gương mặt đó. 
Dù biết, bất kể có thể nào, tôi vẫn bất chấp cho những chuyến đi. Tôi lo sợ rằng mình phải đứng yên một chỗ quá lâu. Và mọi thứ sẽ trôi tuột đi mất. 
Dẫu rằng, mọi thứ đều đang trôi tuột khỏi bàn tay tôi.
Có bắt lấy.
Cố nắm lại.
Nhưng cũng chỉ như những đốm nắng. 
Tôi không cách nào giữ lấy. 
Chơ vơ.

9. Hôm nay tôi lại buồn. 
Mọi thứ đều không như ý muốn. Một phần do tôi. Một phần do những lí do nào đó không rõ.
Bỗng cảm thấy mình bất lực. Chẳng thể làm được gì. Ngoài lặng yên nhìn ngày trôi qua.

Tôi già. 

Nắng


Giữa bộn bề công việc hay những mối quan hệ gia đình xã hội, thỉnh thoảng tôi vẫn tự cho phép mình nuông chiều bản thân vào một ngày đầy nắng.
Chủ nhật dậy muộn. Dùng bữa sáng muộn. Rồi rong chơi đến hết ngày. Với Sài Gòn. Dĩ nhiên.
Giấu mình vào quán quen, với nhạc, với hoa, với sách. Chiều nay quán đông. Lâu không đến, chị chủ quán vẫn nhận ra, thông báo, chỗ của em chưa có ai ngồi. Vui. Cái góc nhỏ quen thuộc, nơi mình ẩn giấu tất cả những buồn vui bên khung cửa sổ thiệt rộng, hàng hoa cúc đã khô héo tự bao giờ. Giá sách không thêm cuốn nào mới. Dở dang chuyện tình nước Ý vẫn chẳng dám mở ra tìm hồi kết. Kệ đi.
Chủ nhật nắng tràn. Những giọt nắng tươi vui lốm đốm trên ghế gỗ. Tôi xòe tay. Nắm lấy. Nhưng thất bại. Mở nắm tay, đốm nắng đã chạy đâu mất rồi. 
Chủ nhật rong chơi. Một mình lang thang giữa những phố thời trang. Lại nuông chiều bản thân với những đôi giày, những chiếc váy. Thi thoảng thấy mình cũng còn có chút tính con gái đó chứ. Cơ mà cái thói mua sắm vô tội vạ thế này thì, chẳng tốt tí nào. 
Chiều muộn, gặp chị gái sau hơn hai tháng chiến tranh lạnh. Rồi. Ừ thì. Bản thân muốn sống ích kỉ. Cơ mà. Bản thân lại quá trân trọng những mối dây liên kết. Nên. Đành vậy. Tháng Mười Hai này phải hủy mất một chuyến đi đã trông đợi cả năm trời.
Vậy mà lúc nào cũng được xem như đứa con gái ích kỉ vô trách nhiệm chỉ biết bản thân mình.
Cám ơn.
Không cần khen ngợi nhiều đến vậy đâu.
Mũi vẫn sụt sịt. Cổ họng vẫn khò khè.
Sếp gọi. Cáo bệnh chưa làm việc được. Lại cảm thấy bản thân có lỗi ghê gớm. 
Quyết nuông chiều bản thân, tránh xa công việc đến hết ngày. 
Tối muộn. Ở nhà một mình. Không nhạc. Không phim. Không công việc. Không ánh sáng. 
Thực lòng là những phút an yên hiếm hoi.
Chuông điện thoại reo. Là ba.
Nhiều khi nhớ thì nhớ thiệt. Thương thì thương thiệt. Nhưng không phải lúc nào nghe điện thoại cũng là cảm giác bình yên. 
Có những điều chỉ những đứa con mới hiểu. 
Đang là đầu tháng. Mệt mỏi quá. Kiếp trước chắc là con nợ nần dữ lắm. >"<
Hôm nay phải mang lap đi sửa. Cũng chẳng rõ bệnh gì. Chỉ là tiếc kỉ niệm bao năm gắn bó.
À, mà có khi cũng phải bỏ đi những kỉ niệm rồi. 
If life is so short. If life is so short. If life is so short. 

Có gì vui ngày trở gió ?


Bỗng dưng thèm cảm giác được chiều chuộng, được dụi đầu vào vai ai đó mà nũng nịu, mà nhõng nhẽo với những đòi hỏi vô lí của mình.
Bỗng thấy mình như chú mèo con, chỉ dám sợ hãi đưa mắt nhìn cuộc sống, thấy sao bản thân thì yếu ớt, mà thế giới rộng lớn ngoài kia lại đầy bóng tối và cạm bẫy hiểm nguy.
Nói vậy chứ nếu mình thực sự là chú mèo con yếu ớt, thì giờ này đã chẳng cô độc quặp móng nhìn ngày trôi. Những chú mèo nhỏ, lúc nào chẳng có người bên cạnh bảo bọc và nâng niu. J
^^
Chiều qua một mình rong ruổi từ Sài Gòn về nhà mẹ, đâu chừng chưa đến một trăm cây số, vậy mà mệt đứ đừ.
Ngãi Giao ngày về trở gió. Rất to. Dù gió làm cho bản thân mệt chết đi được, nhưng cái không khí trong trẻo và bình yên thì đúng là Sài Gòn không sao có nổi.
Có gì vui cho ngày trở gió.
Gió ầm ì. Có bạn trốn trực cơ quan ra uống vội một ly café. Tâm sự chuyện bạn đi làm, chống tụi tội phạm thế nào, mém chết mấy lần ra sao, rồi chuyện vợ chuyện con. Bạn cũng bảo, Ng cũng coi tính sao đi, chứ hai mươi mấy rồi, chừng ba năm nữa là không anh nào thèm nhìn nữa đâu à. Ngày trôi nhanh lắm, chẳng mấy chốc mà già. Cười. Ng giờ cũng già rồi đó thôi.
Gió rì rào. Có bạn vừa sinh em bé. Cũng muốn ghé thăm cháu cơ mà mũi cứ sụt sịt, cổ họng cứ khò khè thế này thì biết phải làm sao. Gặp một bạn khác. Mới biết, à, thì ra bạn mới sinh em bé là mình không được đến thăm đâu. Phải ba tháng nữa. Giờ người ta kiêng cử dữ lắm, đâu phải muốn tới là tới, muốn thăm là thăm đâu. Lại cười. Vậy sau này mình mà có con, không có chồng ở bên, cũng không ai được đến thăm sao? Vậy cũng buồn nhỉ?
Gió hiu hiu. Có người phụ nữ gấp đôi tuổi mình. Loay hoay làm gà, nấu cháo. Lại còn chiều theo đòi hỏi vớ vẩn của mình làm món gỏi xoài khô cá đuối, mà biết chắc làm ra chỉ có mỗi cái đứa đòi hỏi là thích ăn.
Gió. Chỉ là gió thôi. Trước khi đi cứ nghĩ, về đây sẽ được nhõng nhẽo an yên. Nói vậy thôi, làm gì có chỗ nào thực sự là an yên cho mình. Vẫn cứ tỏ ra mạnh mẽ. Vẫn cứ làm như chỉ cảm xoàng thôi. Con còn chạy được về tận đây mà. ^^!! Rồi lại ngồi nói chuyện với mẹ về chị, về những kế hoạch của chị, về em, về chuyện học hành của em, dạy em như thế nào … bla bla.
Không nhắc đến chuyện gì của mình. Cô độc đã là bản chất. Dù cho những người thân trong gia đình có luôn xem mình là con nít, luôn coi thường tất cả mọi thứ mình làm, thì vốn dĩ, có ai lo cho cuộc sống của mình ngoài tự bản thân mình đâu.
Vậy đấy.
Dù có quặp móng uể oải và biếng nhác nhìn ngày trôi lúc bị thương, thì Sư Tử vẫn cứ là Sư Tử, chẳng thể nào là chú mèo con hiền lành ngoan ngoãn chỉ biết đợi người mang sữa đến cho.
Có điện thoại. Pà gởi bài cho tui chưa? Chưa pà ơi. Cơ thể tui còn hư hao nữa là laptop. Đầu tuần tui gởi nhé.
Thấy bản thân có lỗi ghê gớm. Công việc thì bộn bề.

Nghe đâu dã quỳ đang nở rộ. 

Nghĩ ...


Lại là cơn sốt li bì không báo trước. Và cơn buồn ngủ cứ chực chờ kéo sụp hai mí mắt. 
Công việc thì vẫn bộn bề. 
Thời gian gần đây tôi không dành chút nào cho yêu đương hẹn hò. Tất cả thời gian và cuộc sống chỉ xoay quanh cái màn hình máy tính. Sáng đến công ty. Mở máy. Viết lách. Chiều lại xách lap về nhà. Mở máy. Viết lách. Hoặc làm linh tinh những trò vớ vẩn trên facebook. Chat chit. Hay đại loại thế. 
Ngày thì cứ trôi. 
Cộng việc thì vẫn bộn bề.
Cơn cảm sốt kì lạ. Cứ định kỳ ghé thăm tôi không thèm báo trước. 
Sài Gòn những ngày này lại khi mưa khi nắng. Cứ đùng đùng thay đổi. Nắng đó. Mưa đó. Lại cả những ngày Gió. Quái. Sao nó không thèm đoái hoài xem, tôi có thích sự thay đổi đó hay không?
Mặc cho cơ thể đang nóng hầm hập vì sốt, đến thở cũng khò khè khó khăn, chiều nay tôi đã dự định về về Ngãi Giao một chuyến. Không nhớ nổi lần cuối cùng gặp mẹ là lúc nào. 
Những lúc cơ thể ốm yếu thế này mới thèm cái cảm giác có người thân bên cạnh. Không cần nấu cháo hành đâu, chỉ cần có người đổ cho một gói cháo ăn liền cũng đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Cơ mà. Đâu ra.  
Tự nhiên thèm nhõng nhẽo. Chỉ thèm vậy thôi. Chứ biết nhõng nhẽo với ai. 
Nhỏ tới lớn, cứ tỏ ra mạnh mẽ miết. Riết rồi quen. Dù có là phụ nữ, nhưng cũng chẳng ai nghĩ mình là phụ nữ. Vì nhỏ đó hả, trời, nó liều lắm, nó có biết sợ là gì đâu.
Ừ thì, cứ vậy đi. 
Chứ không lẽ, giờ thấy con gián chạy ngang, cũng phải "Á, con gián kìa. Sợ quá." :v
Sợ chết đi được. Cũng phải. A, gián kìa. Rồi cầm cái chổi quất cái bép. Xong. Cái gì làm mình sợ thì phải tiêu diệt nó đi. Nên thế. Nó sẽ không thể làm mình sợ được nữa. :)
Đùa tí. Chứ đang thèm về nhà quá. 
Huế chẳng có gì vui. Nhưng nằm ườn đọc sách thì đúng là không ở đâu bằng. :) Mỗi sáng sẽ được ba kêu dậy. Lúc nào cũng có sẵn ổ bánh mì đang còn nóng, hoặc tô cháo bánh canh ba để ngay trên bàn. Tối thức khuya đọc sách, thỉnh thoảng lại bị la, bắt đi ngủ sớm. Nhưng rồi thể nào tối mai, mình sẽ là người nhắc ba đi ngủ sớm, vì vẫn cứ mê mải với quyển sách mới không chịu buông. 
Gõ có mấy dòng mà mắc lỗi liên tục. Sực nhớ ra lap mình hư rồi. >"< 
Người hư hao mà đồ đạc cũng hư hao.
Ngày thì cứ trôi.
Công việc thì cứ bộn bề.
Cũng chẳng mơ tới chuyện tình cảm. Dẫu không thiếu những người thương yêu. 
Tự dưng muốn off hết mọi thứ. Tắt điện thoại. Đi đâu đó loanh quanh cho lòng khuây khỏa. 
Muốn về nhà với ba. Để nghe ba cằn nhằn. Con gái đi lâu sao không gọi điện gì cho ba hết.
Con sợ nghe giọng ba lại chỉ muốn về nhà. 
Lap hư rồi. Hay là tắt luôn điện thoại? Mặc kệ sếp. Mặc kệ deadline. Mặc kệ dự án. 
Nên thế chăng?
Thân thể này đúng là gánh nặng trần gian. 
Ho cứ như chó sủa. Buồn quá. 

Mười một tháng có lẻ



Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn.
Những ngày này năm ngoái, mọi thứ đang dường như rất tuyệt vời. Đà Nẵng là một thành phố bình yên. Những buổi sáng dậy muộn. Những tối se lạnh lang thang. Bún chả cá sì sụp. Bánh mì gà thơm phức. Cá đuối nướng dọc đường biển. Beer. Mít trộn. Café nhà thờ Chánh Tòa. Cả những đêm nằm nghe bão.

Tháng Mười Một. Năm Mười Ba.
Những ngày giữa tháng. Khi mọi thứ ở Đà Nẵng vẫn rất tuyệt vời, thì dường như mọi thứ với Huế đều đi theo chiều hướng xấu.
Tất cả mọi thứ mình làm lúc đó, trong mắt mọi người đều là xấu, là sai, là vớ vẩn. Lựa chọn một thành phố không người thân thuộc là không hợp lí và đúng đắn tí nào. Gia đình nghĩ vậy. Người yêu nghĩ vậy. Bạn bè nghĩ vậy. Nếu cứ ở lại. Sẽ mất tất cả.
Hoặc về Huế, bảo toàn được tất cả. Mọi thứ trở về như vốn dĩ nó phải vậy.
Hoặc đến một thành phố khác, có người thân. Ngoài mối quan hệ gia đình đang dần rạn nứt được cứu vãn. Vẫn mất gần như tất cả.
Vậy là lựa chọn.
Ra đi.

Tháng Mười Một. Năm Mười Ba.
Một ngày giữa tháng. Chào tạm biệt Đà Nẵng từ đỉnh Hải Vân. Mây trước mặt. Gió ngang đầu. Gặm ổ bánh mì gà mua từ thành phố biển mà nước mắt cứ chực chờ rơi.

Tháng Mười Một. Năm Mười Ba.
Một ngày gần cuối tháng. Đặt bước chân đầu tiên lên hành trình đến với tự do. Xin chào Sài Gòn. Tao tới rồi.
Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn.
Vậy là chẵn mười hai tháng gắn bó với thành phố xô bồ và ồn ào này.
Chẵn mười hai tháng rời cái thành phố đã sinh sống mười hai năm có lẻ.
Chỉ mỗi một chuyến về thăm nhà. Và rất nhiều chuyến lang thang.
Và hai năm ba tháng dành tình cảm cho một người con trai. Số lần gặp mặt chắc chỉ đếm đủ đầu ngón một bàn tay.

Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn.
Nghĩ.
Ngày đó lựa chọn Sài Gòn như là một cách cứu vãn mối quan hệ chị em đang dần rạn nứt bởi những hiều nhầm vụn vặt vu vơ. Ngày đó lựa chọn Sài Gòn như là một thành phố-có-người-thân, để xoa dịu và làm yên tâm những người vẫn luôn thương yêu mình.
Sự thực là.
Sau mười hai tháng. Chẳng có mối quan hệ nào được cứu vãn. Giềng mối còn những nối dây đã đứt.
Và Sài Gòn vẫn là. Thành phố không có người thân.
Thậm chí. Nó còn nhiều cạm bẫy hơn Đà Nẵng gấp năm chục lần.
Chỉ là.
Những người yêu thương mình. Vẫn rất yên tâm. Khi nghĩ. Bên mình đang có những người thân.

Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn.
Đếm đâu được mười một tháng lẻ mấy chục ngày. Chuyển nhà 3 lần. Vài ba công việc. Không ổn định theo định nghĩa của người đời.
Đếm đâu được vài chục chuyến đi dài ngắn xa gần. Chừng chục người bạn già trẻ. Một đứa bạn thân. Vài người có thể gọi là tình nhân? Chỉ để tìm đến nhau những khi thấy lòng hoang hoải. Café. Vài câu chuyện vu vơ. Đủ ấm lòng.

Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn.
Bắt đầu ngày mới từ 6h sáng sau giấc ngủ chập chờn bắt qua từ tháng trước. Ngồi cabin xe tải 6 tiếng đồng hồ. Bữa ăn đầu tiên trong ngày lúc 4h30 tối. Trễ deadline. Dẫu không phải tại vì bản thân lười biếng, vẫn cứ có cảm giác tội lỗi khi không thể đúng hẹn với người ta. 

Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn.
Có vài người yêu thương, và có một người để yêu thương. Chỉ là. Đường có dải ngăn cách. Nên hai chiều chẳng đụng được nhau.
Có vài công việc để bận tâm. Vài dự án đã chạy. Vẫn chưa triển khai được đủ đầy thì vài cái nữa lại sắp triển khai. Tiền vẫn chẳng thấy đâu. Cũng may. Tất cả công việc đều mang lại niềm vui. Dẫu rằng. Bản thân đang cảm thấy thực sự rất đuối.
Cơ thể này đúng là gánh nặng trần gian.
Phải chăng. Mình quá tham lam. Nên ôm đồm quá nhiều việc.
Hay vì. Như anh nói. Mình cũng có tí gì dính dáng đến nghệ thuật, nên cái máu nó quá chú trọng chi tiết. Nên giao việc cho ai cũng chẳng hài lòng? Vậy nên mới ôm đồm.

Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn.
Mười hai tháng tròn ở Sài Gòn thì cơ thể cũng tròn lên trông thấy.
Vẫn thức khuya. Vẫn dậy muộn. Vẫn ăn uống thất thường. Vẫn những chuyến lang thang mỗi tháng ra khỏi thành phố lớn. Vẫn những ngày ngập ngụa trong công việc từ ngày này qua ngày khác. Vẫn những lo âu thường xuyên khiến bản thân phải nghĩ ngợi.
Vẫn thi thoảng thấy buồn. Buồn hiu hắt.
Vẫn thi thoảng thấy đời như shit. Chỉ muốn dẹp hết đi. Vứt hết đi. Nghỉ làm đi. Ngủ đi. Đi đi. Chơi đi.
Hay thi thoảng lại thèm một căn nhà nhỏ xíu trên núi cao. Bình café nhỏ xíu. Vườn hoa nhỏ xíu. Con gà nhỏ xíu. Cuốn sách nhỏ xíu. Đứa trẻ nhỏ xíu. 
Mười hai tháng ở Sài Gòn. Vẫn chỉ mong được an yên.

Tháng Mười Một. Năm Mười Bốn. 
Ngày mai việc sẽ lại vẫn ngập đầu.
Ngày mai ý nghĩ buông bỏ vẫn sẽ xuất hiện.
Ngày mai. Vẫn cứ cắm đầu làm việc cho coi.

Biết quá mà. 

Vụn

Cơn sốt li bì kéo dài những ngày này khiến cho cái nỗi ám ảnh về một cái chết cô độc và rệu rã đã lùi xa từ lâu nay lại trở về quấy rầy.
Chiều tỉnh dậy sau một giấc dài mê man, bóng tối bủa vây, hơi lạnh luẩn quẩn khắp phòng và cả tiếng vo ve của lũ sinh vật có cánh khát máu, thứ duy nhất với tay cầm nắm được là chiếc điện thoại cũng đang chập chờn nấc pin cuối cùng. Vớ vội, bấm ngay dãy số nghĩ đến đầu tiên, chỉ mong nghe được tiếng người, những mong xua đi cái cảm giác sợ hãi khi một mình hoàn toàn cô độc trong chính căn phòng quen thuộc.
Những tiếng chuông dài vô nghĩa.
Tự mình gắng gượng ngồi dậy, loạng choạng thắp lên một ngọn nến, rồi ngồi yên lặng ngắm nhìn cái bóng tối đặc sánh kia đang dần bị đẩy xa.

Tôi đã không còn viết nhiều như trước. Chỉ những khi cảm giác cô đơn đến cùng kiệt, mới lại tìm đến chữ, để được thoát ra khỏi cuộc sống thực tại ngột ngạt dù chỉ trong chốc lát.

Những con đường.
Những chuyến đi.
Những người tình.
Những hoang hoải của cảm xúc mà từ lâu tôi đã không còn có thể gọi được tên.
Và cả tuổi hai mươi tư đầy biến động.

Tôi vẫn thường lấy cái sự không có thời gian để biện bạch cho cái sự lười nhác của mình. Thực tế thì, tôi đang ngụp lặn trong mớ cảm xúc bòng bong mà mỗi ngày một thêm sinh sôi nảy nở thêm từng chút từng chút một rồi nhấn chìm tôi lúc nào không hay.

Đã quyết tâm chọn lấy cuộc sống độc thân như cái nhìn ngạo nghễ vào những mối quan hệ tưởng đâu là mỹ mãn giữa đời. Những cặp đôi yêu nhau, cưới nhau, rồi lại bị cuốn vào những mối quan hệ ngoài vợ ngoài chồng khác. Dù cho, đó chỉ là một chút rụng động thoáng qua hay đích thực là một mối tình đúng người sai thời điểm, thì những người trong cuộc yêu đương đủ đầy đó, chẳng phải họ cô đơn lắm sao ???

Tôi không sợ cái gọi là cô đơn. Hay cô độc. Dù bạn muốn gọi tên nó là gì đi chăng nữa, thì cái cảm giác một mình đứng trên bancon lầu tám công ty, nhìn xuống con đường ken đặc những vệt đèn xe hối hả về nhà lắm lúc dễ chịu, cũng lắm khi khiến trái tim ta hoang hoải vô cùng.
Lúc đó Chỉ ao ước. Giá như. Có một bàn tay chìa ra. Nắm chặt.

...

Nhân một ngày có quá nhiều điều để nghĩ

1. Những ngày này tôi không đủ kiên nhẫn với bất kỳ ai và bất kỳ việc gì. Tôi muốn mọi thứ phải chệch khỏi quỹ đạo, phải bứt ra ngoài cái vòng kìm kẹp luẩn quẩn để thay đổi. Nhưng không phải bằng cách này.

2. Tôi tự an ủi mình rằng vẫn còn là may mắn. Tiền mất đi rồi còn kiếm lại được. Ừ, chứ người ngã xuống què quặt rồi ai nuôi.  Chỉ là, tôi thực lòng không hiểu, hai anh chàng cao to lực lưỡng ưu ái áp sát tôi để giữ lấy món quà lưu niệm đó, có còn công việc nào khác không?

3. Lao đông là không hề nhẹ nhàng và dễ chịu. Biết vậy. Nhưng người người đều lao động đó thôi. Từ anh giám đốc ngồi văn phòng máy lạnh đến cô bé tật nguyền bán vé số ngoài vỉa hè, hết thảy đều chấp nhận cái sự không hề nhẹ nhàng và dễ chịu của công việc. Sau tất thảy cái khó khăn đó, thành quả gặt được chẳng phải rất ngọt ngào sao?

3. Sáng đi bộ bán báo gây quỹ gần hai tiếng đồng hồ quanh quận Nhất. Lưng chừng sáng lang thang SG. Chiều quay tay với mớ ốc vít bảng đèn led. Tối lang thang ăn uống với vợ. Khuya lọ mọ ôm máy tính gõ lạch cạch cho kịp deadline quảng cáo của sếp.Tôi đang ôm đồm quá nhiều thứ, hay tôi chỉ đang cố sống từng giây từng phút của đời mình?

4. Lượn facebook thấy dân tình thi nhau khoe con khoe cháu. Tôi cũng sẽ có một đứa trẻ của riêng mình. Và những dự định ấp ủ sẽ thực hiện cùng nhau. Mẹ và con, ta bà thế giới. Không khoe lên facebook đâu.
Nhất định thế.

5. Chính thức trắng tay sau những ngày dài lao động vất vả. Lại được tự hỏi mình, ngày mai ăn gì đây? Cảm giác sống bên mép vực thực sự rất vui.

6. Cuộc đời có gì đâu ngoài những ngày ngắn ngủi. Tại sao người ta không thể cứ thế im lặng mà yêu nhau? Mà không cần chia sẻ mọi ngóc ngách cuộc đời nhau.Anh cứ sống cuộc đời anh. Em cứ sống cuộc đời em. Phần còn lại, chúng ta nghĩ về nhau, và trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau. Là đủ.

7. Mỗi ngày chúng ta phát sinh biết bao nhiêu mối quan hệ? Và bao nhiêu mối quan hệ đang rệu rã dần và mất đi? Giềng mối còn nhưng nối dây đã đứt. Liệu chúng ta còn bao nhiêu thời gian để ở bên nhau, mà phải xa nhau vì những điều vụn vặt?

Ghi vụn



Sáng nay thứ Bảy. Vẫn lọ mọ chui đầu ra khỏi chăn. Oánh răng. Rửa mặt. Tròng vào người bộ váy, nhìn chiếc xe đạp đang dựng chỏng chơ bên góc nhà. Chép miệng. Thôi.

Sáng nay thứ Bảy. Lọ mọ đến công ty. Vắng hoe. Nhỏ chưa tới. Một mình loay hoay với mớ hỗn độn mấy sếp để lại tối qua. 
Rồi cũng xong.

Mở máy. Nghe mấy bài trong album "Tuổi 25" của chị Lý, sực nhớ, ờ, mình mới hai mươi bốn thôi mà. Vậy chứ mấy hôm trước cứ đinh ninh là hai mươi tuổi lần thứ năm. Tính tuổi không thôi, mà còn sai. =.=" Thắc mắc sao mình lại ngu cả văn lẫn toán như vậy???

Sáng nay thứ Bảy. Ôm máy, tính làm việc. Nhưng rồi ... thế này đây :)

Đang nghĩ về cái chết của một mối tình. Quan trọng là sau tất cả, lại tìm thấy sự bình yên trong lòng. Mặc dù không thể chối bỏ, người đó có vị trí quan trọng như thế nào trong tim, nhưng ngoài yêu ra, còn phải ăn, ngủ, học tập, công việc, những chuyến đi. 

Đang nghĩ về tro của hoa hồng. 
Những cánh hồng rực rỡ, qua lửa, sẽ thế nào? Đã bao lần để khô những cành hồng nơi góc nhà, dự định tự mình kiểm chứng cái màu mơ hồ đầy mê hoặc đó, nhưng rồi lại không đủ can đảm bật lên một mồi lửa. 
Lỡ như, tàn tro của hoa hồng, cũng chỉ là một màu đen kịt, thì sao? 

Chiều qua vừa cắm mấy lọ hồng bé xíu. 

Rồi yêu thương cũng sẽ cũ



Những chiều muộn lạc bước giữa Sài Gòn, tôi vẫn thường dừng chân bên hàng sách cũ. Mùi giấy cũ mèm xông lên mũi, quyến rũ lạ kỳ.

Những ngày cũ, tôi thường đọc sách bên ly cafe nhỏ giọt, trầm ngâm một mình trong không gian yên lặng trước bancon nhà. Chỉ có tiếng gió. Chậu hồng trước mặt và những hạt mưa lất phất bay. Mưa Huế mà. Hoặc là bình yên quá đỗi, hoặc là chán nản đến kiệt cùng khi trời nhiều mây u ám và gió lạnh ùa về. Cũng may là nhờ có sách, tôi vẫn thường xuyên nhận được cảm giác bình yên.

Những cuốn sách cũ. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp bút tích của những chủ nhân trước đó, có khi là nét bút nguệch ngoạc đánh dấu một đoạn ưng ý, có khi là nắn nót từng lời đề tặng. Thảng hoặc có cả những yêu thương. 

Tôi rất thích cảm giác đi chọn quà cho người thân. Mân mê từng món đồ trên tay, ước chừng người ta sẽ sử dụng nó thế nào rồi tưởng tượng ra nét mặt người nhận quà, cứ thấy vui vui. Nhưng tôi chưa bao giờ chọn sách làm quà tặng. Với tôi, sách là một thứ gì đó quý giá. Mang nó trao đi, tôi không dám tin nó sẽ không bị hắt hủi. Tôi biết mình sẽ tổn thương xiết bao nếu phát hiện ra điều đó. 

Chỉ trừ với một người. Tôi sẵn sàng trao đi những cuốn sách mình yêu quý nhất. Dẫu số lần tôi gặp anh đếm chưa hết đầu một bàn tay.

Gặp nhau lần đầu tiên vào một đêm hè Cố Đô lất phất mưa bay. Vài giờ đồng hồ ngắn ngủi bên que kem và những câu chuyện, tôi quên mất anh người yêu hơn ba năm đang ngồi bên cạnh. Mãi hơn một năm sau, tôi mới lại gặp anh trong một sáng mùa thu Hà Nội lá vàng rơi. Lại cũng chỉ vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, tôi chỉ nhìn thấy anh và quên mất anh người iu hơn bốn năm bên cạnh.

Sau cuộc gặp đó tôi cũng chia tay mối tình đầu. 

Những câu chuyện giữa tôi và anh vẫn cứ tiếp diễn dẫu chỉ qua màn hình máy tính, thỉnh thoảng là vài cuộc điện thoại vu vơ. Thảng hoặc, tôi thấy nhớ anh. 

Lần thứ ba tôi gặp anh là một chiều Sài Gòn nắng đẹp. Dạo bộ, cafe sữa đá, bánh tráng trộn, và những trò nhố nhăng của tuổi trẻ. Tối hôm đó Sài Gòn mưa giăng tầm tã. Tôi chở anh lang thang kiếm vài món ngon nhưng rồi lại tấp vào một hàng bún cá vỉa hè. Và chè. Anh bảo từ hôm đi đến giờ mới lại được ăn. Nồi chè nghi ngút khói bên ánh đèn dầu. Anh ra chiều thích thú lắm. 

Cũng mới chỉ mấy hôm, nhưng mọi thứ ra chiều đã cũ. Anh cũng đã kịp rời khỏi Sài Gòn để tiếp tục hành trình. Cuốn sách tôi tặng anh có lẽ đang nằm yên trong balo. Đó là cuốn duy nhất tôi tìm thấy giữa Sài Gòn sau hàng tháng trời lang thang sách cũ sách mới.

Sáng nay tôi chợt nhớ anh. 

Mở sách mua từ hôm nào, chợt bắt gặp mảnh card chứa đựng những yêu thương cho một mùa Valentine chưa kịp cũ. Thấy sao yêu thương quá đỗi nhẹ nhàng. Mới đó thôi đã ra hàng sách cũ. À, có khi phải ra hàng ve chai trước đã.

Thoáng chút buồn.

Chợt nghĩ, những yêu thương tôi nâng niu trên từng con chữ, có khi nào anh cũng dễ dàng lãng quên. 

  


Mưa, lạc

Mưa từ thành phố lớn cho đến thành phố nhỏ.



Gần một tháng nay tôi không rời khỏi Sài Gòn, từ chuyến ngẫu hứng la cà rừng Mã Đà hồ Trị An và hành hương linh địa Tà Pao từ những ngày cuối tháng Năm. Giờ thì những cơn mưa tháng Sáu đã ào ạt trút nước mỗi ngày. Những ngày này giữa công việc bộn bề, những mối quan hệ trong cuộc sống cũng cứ lũ lượt kéo đến làm phiền. Thực tâm, đã có những phút yếu lòng tôi muốn có một bàn tay nắm chặt vào khoảng cuối của ngày, để thấy khi cuộc sống không còn ánh sáng, tôi cũng không hề cô đơn.

Sáng cuối tuần thời tiết thiệt khó chịu. Giải quyết xong mớ việc của buổi sáng cũng đã quá trưa đến vài tiếng đồng hồ. Trời lãng đãng. Người lãng đãng. Chẳng biết đi đâu làm gì cho hết một ngày buồn chán. Cũng muốn qua quán quen ngồi vào góc ấm áp bên bờ cửa sổ xanh rì những mầm cây, vậy mà những cuốn sách dở dang như một nỗi sợ, ngăn cản bước chân tôi. Ừ thôi, đi đâu đó loanh quanh. Nhắm mắt lang thang đến đâu cũng được.

Cơn mưa ầm ĩ và dai dẳng đeo bám tôi từ thành phố lớn cho đến thành phố nhỏ. Gió ì ào gầm thét, cái áo mưa vừa mua chữa cháy bên đường đã rách tả tơi khi mới đi được chừng vài cây số. Những con đường lạc. Từ cầu Sài Gòn chạy tít về Thủ Thiêm xong quành ngược lại. Mưa thì quất ràn rạt vào mặt, mắt nheo hết cỡ mới thấy được mặt đường, lấy đâu ra nhìn bảng chỉ dẫn. Về Vũng Tàu qua phà Cát Lái. Lọ mọ tìm đường chứ nào giờ toàn đi ngả khác. Vậy đó. Lạc riết rồi cũng quen. 

Thỉnh thoảng, tiết trời kiếm chuyện chọc tức mình chơi vậy, chứ những con đường muôn thuở chưa hề bỏ rơi tôi. Đi đó. Lạc đó. Những con đường lạc lúc nào cũng đẹp. Dù nắng. Dù gió. Hay mưa. Thế thì hết yêu sao được. 

Lần này đi trên tuyến đường băng qua rừng cao su xanh rì tuyệt đẹp. Hàng quán bên đường bán những bó rau mướt xanh, treo tòn teng từng chùm thơm, vải ... Chỉ nhìn thôi đã thấy thòm thèm rồi. 

Về với thành phố biển nhỏ xinh này cũng kha khá lần, nhưng là biển, là núi, chứ chưa bao giờ đặt chân vào trung tâm thành phố. Lần này khác. 

Cũng vào bếp. Nhưng chỉ lặt một rổ rau. Làm một chén nước mắm. Rồi thôi. Dạo này lười lắm, ai mới quen chắc nghĩ "nhỏ này làm gì biết nấu ăn hay việc nhà". Ờ cứ vậy đi cho dễ sống. Ngồi nhìn mọi người nấu nướng, lâu lâu lại bị sai vặt lấy trái chanh hay lột vỏ tỏi. Ờ cũng vui. Trước toàn sai người ta giờ bị sai lại cho nó quen dần đi. :)) 

Đêm mưa thành phố nhỏ, một vài ly rượu nhà đưa môi. Ấm. Mà tỉnh queo hà. 

Sáng biển đông mặt trời không dậy trễ, tôi lại lỡ hẹn với bình minh. 

Sáng nắng, nắng theo chân từ thành phố nhỏ về thành phố lớn. Lại bộn bề với một tuần mới. 

Căn phòng màu cam

Hôm nay tôi lại thức dậy trong căn phòng màu cam, có sách bên cạnh, hoa trên tường. Chứ không phải căn phòng dán hình hươu cao cổ ở tâng mười bốn ổn định suốt đêm hai mươi bảy độ. Cũng không phải căn phòng có bàn làm việc, quạt quay tít trên trần y như căn phòng ở Huế, mỗi sớm khi đang còn chập chờn sẽ nghe tiếng rao vang vọng đâu đó ngoài đường. Cũng không phải căn phòng chỉ có duy nhất một cánh cửa, không cửa sổ, không ánh mặt trời, chỉ có tiếng quạt ù ù suốt đêm và cô bạn cùng phòng lục đục thức dậy nấu nướng mỗi sáng trước khi đi làm.

Sáng nay tôi thức dậy trong căn phòng màu cam, có sách bên cạnh, hoa trên tường. Ba bức tường tôi tự tay o bế, tự tay cầm cây lăn lăn từng vệt màu rực rỡ. Đến nối bàn tay phồng rộp cả lên. Những ngăn kệ trên tường kia cũng là tôi tự tay đóng lấy. À, đơn giản thôi, những mảnh gỗ được đóng vào tường, chứ không phải hẳn hoi một cái tủ. Nhưng thế đã là niềm vui quá lớn khi tự chăm chút cho nơi chốn của mình. Những cuốn sách ngay ngắn, lọ hoa nhỏ li ti những bông trắng muốt, nến thơm đang cháy, bức ký họa yên vị trên tường ... còn thiếu những cánh chò nâu tôi chưa kịp treo lên, thiếu chậu cây xanh rì trên bậu cửa sổ ...nhưng thế này cũng đã đủ. Tôi hài lòng với căn phòng màu cam của mình.



Khi tôi quyết định phủ cái màu rực rỡ đó lên toàn bộ bề mặt tường, rất nhiều bạn bè đã trề môi, phòng ngủ ai mà sơn màu cam, nghĩ sao dạ. Ờ, nghĩ sao dạ.

Nghĩ sao dạ. 

Ờ thì, có nghĩ gì đâu. Vì thích nên làm. Kể ra thì phòng ngủ màu cam đẹp đó chứ. Dù nó có hơi loang lổ tí xíu vì không đều tay, nhưng tổng thể thì, okie. Đặc biệt là cái cảm giác ấm áp mà nó mang lại, chứ không phải lạnh lẽo như những mảng tường được chăm chút kỳ công bởi các nhà thiết kế nội thất. Tôi yêu màu cam, và tôi muốn cuộc sống của tôi cũng là trái banh cam không lồ xoáy tất cả những gam màu lạnh lùng vào cái cơn lốc rực rỡ của mình.

Cơ mà đến giờ vẫn chỉ mỗi mình tôi yêu căn phòng màu cam với những bừa bộn ấm nồng. 

Sáng mai tôi sẽ không thức dậy trong căn phòng màu cam. Sáng mai tôi sẽ thức dậy trong căn phòng lồng lộng gió. Tôi nhớ căn phòng bốn bề gió lùa của mình. Nhớ cả những đêm hè nằm đếm sao trời. 

Tôi nhớ cuộc sống gia đình.

Con gái hai mươi ba


Hai mươi ba tuổi, bảo còn con gái thì không đúng, nhưng là phụ nữ trưởng thành  cũng không được chính xác cho lắm. Vì vẫn còn dang dở lắm, vẫn còn đang ngược xuôi giữa những sự lựa chọn trong đời. Dù rằng con gái hai mươi ba thì vẫn cứ còn con nít lắm, nhưng đã trưởng thành hơn nhiều so với hồi mười tám đôi mươi, đủ để nhận ra cái tốt cái xấu của người đàn ông bên cạnh mình. Và cũng không còn mộng mơ lãng mạn.

Hai mươi ba tuổi, thấy bạn bè hoặc là rục rịch cưới xin, hoặc là anh đi đường anh em về đường em. Lắm lúc cũng tự hỏi, sao lại thế nhỉ? Hai mươi ba thì có gì khác với hai mươi hai, có gì khác với hai mươi mốt, mà sao cách nghĩ, cách nhìn nhận, lại khác xa đến thế. Cũng là một năm trải nghiệm với chừng đó yêu thương, chừng đó giận hờn, mà sao hai mươi ba đã quyết định buông tay thì sẽ không bao giờ nắm lại bàn tay đó?

Đôi khi, kiếm tìm một lý do cho sự thay đổi, rồi thực sự tìm được vô vàn lý do cho cái sự chia tay, trong đó ắt hẳn có lý do rằng người ta thay đổi, mình thay đổi, rằng người ta giờ đây tệ hơn lúc trước rất rất rất nhiều. 

Thế nên không thể bên nhau nữa. 
Thế nên phải buông tay đi thôi. 
Thế nên đừng tìm nhau nữa.

Mà thực ra, một khi người đàn ông đã là người sống tệ, thì từ bản chất đã không tốt đẹp gì. Mà cũng không phải người ta thay đổi theo chiều hướng xấu gì đâu, chẳng qua khi yêu, người đàn bà cứ tự mình tìm lý do bào chữa cho cái sự tệ của người ta mà thôi. Đến khi vấp phải ngưỡng cửa trưởng thành, vấp phải cái ngưỡng của những lựa chọn quan trọng trong đời, đàn bà mới nhìn nhận đàn ông một cách khách quan dưới con mắt tinh tường hơn. 

Thế nên hoặc sẽ tiếp tục cùng nhau đến chân trời hạnh phúc, hoặc sẽ rẽ ngang với những lựa chọn mới cho mình.

Trái tim đàn bà, dẫu là một đặc ân để yêu thương, nhưng lắm khi, nó lại phản bội chính người đàn bà, để bào chữa cho những người đàn ông không xứng đáng. Dẫu thế, tôi vẫn luôn tin rằng, sau ngưỡng cửa hai mươi ba, đàn bà dẫu mềm yếu thế nào cũng sẽ cân nhắc đến lựa chọn của lý trí khi đưa ra những quyết định quan trọng của đời mình. Vì sau hai mươi ba, người phụ nữ mới thực sự tìm ra con đường mà họ muốn theo đuổi đến tận cùng. 

Không biết vô tình hay hữu ý thế nào, từ sau cuộc chia tay đầy thị phi của chính bản thân mình, bạn bè tôi cũng lần lượt dứt áo buông tay. Có người đùa rằng tôi mở hàng đắt khách quá, nhưng tôi lại nghĩ, có thể vì tất cả chúng tôi đều đang ở ngưởng của hai mươi ba, nên cách suy nghĩ đã có phần trưởng thành hơn rất nhiều chăng? Phải chăng, mỗi người đều đã manh nha những kế hoạch lâu dài cho tương lai, và trong bản kế hoạch đó không hề có nhau.

Vậy nên không thể cùng nhau đi tiếp khi mà tương lai biết sẽ không thể bên nhau.

Vậy nên đường ai nấy đi, với nghìn lẻ một lý do, dù rằng khi yêu thì không có lý do nào cả.

Vậy nên, từ những người dưng, qua bao nhiêu năm gắn bó, lại hoàn trả về người dưng.

Đừng buồn nha bạn của tôi, không phải là người ta thay đổi, chỉ là họ không đưa ta vào bản kế hoạch đời họ, và ta cũng trưởng thành hơn nên nhận ra những điều mà suốt những năm tuổi trẻ chúng ta không thể nhận ra. 

Cũng đừng tiếc những tháng năm tuổi trẻ, nó chỉ là hương hoa lỡ dành cho kẻ ghé chân. Những năm sau hai mươi ba mới là thời kì đẹp nhất của người phụ nữ, mặn mà, chín chắn, quyến rũ, ..., và những hoa trái đó phải dành cho bản thân ta, và cho người xứng đáng. 

P/s : Bài này post lại. Chứ giờ hai tư rồi ^^~

Chuyện gió



"Em hết thương anh rồi!"
Gió đã nói vậy với tôi trong một chiều Sài Gòn mưa như trút. À, là nói qua facebook. Tất nhiên. Vì Gió không có ở Sài Gòn. 
"Em hết thương anh rồi!"
"Đêm qua anh mơ thấy thế."
Phải rồi. Gió đã nói với tôi như thế đấy. 
Tôi gặp anh lần đầu trong một tối Cố đô lất phất mưa bay, trong hành trình xuyên Việt ngang qua xứ Huế của anh và bạn. Chỉ vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, vài câu chuyện vu vơ bên ly cafe, vậy mà tôi chỉ còn nhìn thấy anh, và quên mất mối tình 3 năm vẫn đang ngồi bên cạnh. 
Mãi hơn một năm sau tôi mới lại gặp anh trong một sáng Hà Nội lá vàng rơi lác đác. Và cũng chỉ một vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, vài câu chuyện vu vơ cùng mấy chén rượu cay xè trong bữa tiệc, vậy mà tôi lại chỉ còn nhìn thấy anh, và quên mất mối tình hơn 4 năm đang ngồi bên cạnh.
Từ đó đến giờ tôi chưa gặp lại anh lần nào. 
Cái đêm mùa hè Cố đô năm trước, tôi chỉ nghĩ rằng anh là nắng, và tôi say. 
Cái đêm mùa thu Hà Nội năm rồi, tôi biết rằng anh không chỉ là nắng, và tôi yêu. 
Việc đầu tiên tôi làm khi trở về Huế là chia tay mối tình sắp bước sang năm thứ năm. Bạn bè ngỡ ngàng. Người thân nhẹ nhõm. Dẫu gì thì chuyện tình của chúng tôi vốn không được người nhà ủng hộ, thế nhưng chúng tôi đã vượt biết bao thử thách mới bên nhau được ngần ấy thời gian. Vậy mà, chỉ vì một cơn gió. Tôi bước đi.
Giờ thì tôi tự do. Trên mọi nghĩa và trong mọi thứ. 
Sau những ngày tôi để trái tim mình tự do lang thang, cộng thêm chút rắc rối trong công việc, gia đình, tôi rời Huế vào Sài Gòn chỉ bởi một quyết định chớp nhoáng. Mối tình năm năm cũng sớm tìm được tình yêu mới, và sắp có một đám cưới rình rang. Gió thì vẫn phiêu du. 
Từ ngày làm công việc liên quan đến viết lách một cách tự do, tôi có nhiều thời gian hơn với Gió. Những câu chuyện vô thưởng vô phạt trên skype hay facebook, những chuyện nghiêm túc hơn. Thỉnh thoảng tôi nửa đùa nửa thật về tình yêu của mình. Chỉ có tôi yêu anh. Còn anh không yêu tôi. Đừng hỏi vì sao tôi biết, chỉ là vì tôi biết thế thôi. 
Anh hay đùa rằng anh là trai đẹp bỏ trốn, rời thị thành đến với núi cao chỉ bởi quá nhiều cô nàng theo đuổi. Tôi cũng chỉ cười. Anh đáng yêu đến thế cơ mà. Cứ thế này thì làm sao em hết yêu anh được. Mỗi lần tôi nói thế là anh lại cười, bảo tôi ghê gớm chưa. 
Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện chúng tôi sẽ thành một cặp, để tôi có quyền ghen tuông khi anh nhắc đến cô này cô khác, để tôi có quyền bay ra chăm sóc anh những khi nghe tiếng anh ho sặc sụa trong điện thoại. Không. Tôi chỉ có thể yêu anh một cách âm thầm và ầm ĩ trong những câu chuyện giữa hai người. Tôi chỉ có thể yêu anh qua những đùa vui. Lo lắng cũng chỉ có thể nhắn nhủ vài lời. Thế thôi. Tôi chỉ có thể yêu anh như yêu một cơn gió.
Gió không yêu tôi. Anh yêu những con đường, mây trời, núi rừng, gia đình, trẻ con, phụ nữ, cafe ... Anh yêu tất thảy mọi thứ. Trong tất thảy mọi thứ đó không có tôi. Thế nhưng thật kỳ lạ, mối liên kết giữa chúng tôi vẫn cứ còn đó, thỉnh thoảng lại alo, chat chit, tâm sự vớ vẩn đủ kiểu. Cũng gần hai năm rồi. Với cả anh và với cả tôi, mối quan hệ như thế này chưa từng có cái thứ hai. Thế nên dành riêng sự trân trọng. Đôi khi còn nâng niu rất đỗi dịu dàng, vì sợ mình sẽ đánh mất. 
Tôi vẫn sống cuộc đời của tôi. Công việc viết lách tự do cho tôi khá nhiều thời gian. Tôi viết. Tôi hẹn hò với bạn bè, với chị gái, với cả những chàng trai đang ngấp nghé. Tôi đi. Những chuyến độc hành ngắn ngày về miền sông nước, hay những chuyến dài ngày hơn với một hai người bạn đến vùng núi non Tây Nguyên hoang sơ và hùng vĩ. Tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại. Ở phố thị Sài Gòn.
Anh vẫn sống cuộc đời của anh. Công việc hiện tại ở vùng núi cao phía Bắc cho anh thời gian và điều kiện đi sâu vào những bản làng, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của trẻ em miền ngược, đắm mình với mây trời và gió núi. Những buổi trà đá, những buổi rượu trong bản. Anh hài lòng với cuộc sống hiện tại. Ở núi rừng Tây Bắc. 
Chúng tôi sống hai cuộc đời hoàn toàn khác biệt. Và xa cách.
Dẫu thế tôi vẫn yêu anh. Dẫu thế anh vẫn không yêu tôi. Anh chấp nhận tình cảm của tôi như một sự thật hiển nhiên và không hề lãng tránh. À, đừng nghĩ sâu xa phức tạp gì nhé. Chỉ đơn giản là chúng tôi hiểu rõ tình cảm của nhau. Nhưng vẫn là những người bạn có thể làm phiền nhau để tâm sự bất cứ lúc nào có vấn đề trong cuộc sống. Những cuộc gọi lúc 1 -2h sáng khi bất chợt thấy nhớ. Vẫn là anh yên lặng lắng nghe tôi.
...
"Em hết thương anh rồi!"
"Đêm qua anh mơ thấy thế."
Gió đã nói với tôi như thế trong một chiều Sài Gòn mưa như trút. Có khi lúc ấy Lào Cai cũng mưa. 
Bạn bè rất ít người biết về tình cảm của tôi với Gió, cũng như lý do tôi rời bỏ mối tình năm năm chỉ trong thoáng chốc. Rất thường xuyên tôi nhận được câu hỏi " Sao mi không ra ngoài đó gặp hắn. Rồi xác định tình cảm luôn." Và cũng rất thường xuyên, tôi cũng chỉ cười trừ. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tôi và anh sẽ lại gặp nhau. Tôi yêu Gió. Còn gió chỉ yêu những con đường. Tôi chỉ muốn lặng lẽ nâng niu những khoảnh khắc cuộc đời anh và tôi gặp gỡ, dẫu chỉ là qua kết nối của hai chiêc màn hình máy tính. 
Vậy mà chiều qua, câu nói vu vơ về một giấc mơ lại cứ khiến tôi nghĩ mãi.
Tôi có đủ thời gian để đến mọi nơi tôi muốn. Nhưng sao cứ lang thang khi biết rõ trái tim mình đang ở đâu. 
Chiều nay tôi đặt vé. Sớm thôi, tôi sẽ gặp anh.